Hắn nắm tay Diệp Gia chậm rãi dạo giữa đường phố, Diệp Gia cảm thấy như vậy rất tốt, năm nay chính là năm đầu tiên hai người ở bên nhau.
Hắn mang người đến một sạp đèn lồng, chỉ cần viết ước nguyện vào đèn lồng rồi thả trên sông Ước Nguyện nhất định điều ước sẽ trở thành hiện thực.
Y cầm chiếc đèn thỏ trắng trên tay có chút muốn cười quay sang hắn hỏi:” Huynh cũng mê tín như vậy?”
Hắn cũng mang theo một chiếc đèn thỏ trắng nói:” Chúng ta cứ viết đi, biết đâu lại thành sự thật”.
Hắn dắt tay y đến bờ sông Ước Nguyện, dọc hai bên bờ đã có nhiều người ở đấy thả đèn, hắn bèn kéo người đến một góc khuất rồi ngồi lặng lẽ viết ước muốn của mình.
Y cũng không nghĩ nhiều bèn chìu theo hắn viết ước nguyện của mình, nhưng khi đặt bút lại không biết viết gì cho phải, ý nguyện của y… Hắn viết xong liền quay sang nhìn y, cùng lúc y cũng dừng bút, hắn hướng đến trêu trọc:” Đã viết xong rồi, không bằng chúng ta trao đổi một chút?”
Diệp Gia nhướn mày che giấu lòng đèn của mình:” Hừ, nếu huynh muốn linh nghiệm thì không nên để lộ ước nguyện của mình”
Hắn khẽ cười:” Được”.
Hai người thả đèn trên dòng sông, hai chiếc đèn thỏ trắng dần hòa vào dòng ánh sáng nhu hòa của những chiếc đèn lòng khác xuôi theo dòng nước trôi về nơi xa, không biết nó sẽ trôi đến đâu nhưng trong lòng những người ngồi cầu nguyện nơi đây đều cầu nó sẽ đến tay của những vị thần tiên trên bầu trời đọc và thực hiện ước nguyện của họ.
“ Diệp Gia” hắn đột nhiên gọi tên y khiến y giật mình thu hồi tầm mắt mà chuyển sang nhìn hắn.
Hắn khẽ cúi đầu đặt nụ hôn lên trán y, đồng thời trên bầu trời đầy sao pháo hoa cũng bung nở chiếu sáng cả góc trời, hai chiếc đèn thỏ trắng cũng được chiếu sáng cùng hiện lên dòng chữ “Nguyện bên nhau không rời”.
Một năm mới lại đến, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Vào đầu tháng hai lại đón một đợt rét mới, tuyết cũng bắt đầu rơi, không khí lạnh kéo dài cho đến tháng ba, đây cũng là lúc các sĩ tử ở khắp nơi ồ ạt đi đến kinh thành chuẩn bị cho kì thi quan trọng sắp đến.
Nhìn thấy thời điểm gặp gỡ với Tống Mạn Vũ cứ thể lướt qua nhưng Lý Quang Dao vẫn chưa nhìn thấy được người đâu không khỏi sốt ruột, cuối cùng gã nhịn không được mà mon men đến phủ đệ của hắn xem một chút.
Đời trước hắn không cho cậu vào phủ cũng chính vì lo lắng có người tính kế sẽ bất lợi cho con đường công danh của gã, nhưng dẫu sao cậu cũng biết được nơi ở phủ đệ của hắn mà đến.
Cửa phủ đóng chặt, cẩn thận tính toán có lẽ hắn từ hoàng cung sắp trở về.
Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy người, Lý