Nhóm thư sinh đương nhiên cũng nghe thấy, ai nấy đều sắc mặt trắng bệch.
Thái phó Tần Sinh là ai những sĩ tử đương nhiên biết rõ, một lão sư đức cao vọng trọng được tiên đế trọng dụng, sau này khi tiên đế băng hà ông cũng cáo lão hồi hương.
Ông cho ra những tập thơ, những tác phẩm được các sĩ tử học tập ở các trường, những quyển sách này cũng là tác phẩm của ông.
Như vậy thì khỏi bàn cãi, chủ nhân của tác phẩm đã xuất hiện, còn là chủ của cửa hiệu.
Một người được tiên đế kính trọng như vậy làm sao lại phải đi bán những quyển sách có nhiều lỗi sai như vậy? Ai thèm tin cơ chứ! Nhóm thư sinh cứng lưỡi không biết nói thế nào cho phải.
Quan viên lại nói:” Ta nghe được có người báo án liền đích thân đến đây, không biết đã có chuyện gì xảy ra”
Lão nhân bình giọng kể lại, sao đó hướng quan viên nói:” Nếu đại nhân đã đến thì phiền đại nhân cho thảo dân một lời công đạo”
Nhóm thư sinh:” Đây chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm!”
Tần lão không để ý đến thái độ trân trối của nhóm người đến gây sự, chỉ lật một quyển sách trên kệ ra so sánh với những quyển giả mạo, ông gỡ một góc của bìa sách lên chỉ vào kí hiệu ở đó: “Đây là kí hiệu chỉ có hiệu sách của ta mới có, lại nhìn những cuốn sách này”.
Ông cũng làm tương tự những quyển sách giả, ở góc đó không có kí hiệu nào.
Dẫu sao kí hiệu cũng quá nhỏ lại ở một nơi không ai ngờ đến, những kẻ muốn làm giả sách cũng không tỉ mỉ đến như vậy lật moi ngóc ngách ra xem có kí hiệu hay không.
Quan viên đã biết được sự việc nói với binh lính:” Mang họ về điều tra!”
Nhóm thư sinh muốn nói lời nào đó nhưng đã bị binh lính mang đi, còn là giữa đường rộng lớn người dân đi lại nhiều.
Dù người dân không mấy để ý nhưng biết đâu được lại có người bàn tán có một nhóm thư sinh muốn hãm hại cựu thái phó đương triều nhưng thành ra lại hại chính mình.
Chuyện cười ngày nào cũng có!
Mọi chuyện được giải quyết xong quan viên liền cung kính cáo từ, nhưng trước khi đi không khỏi liếc nhìn nơi hắn đang đứng gật đầu một chút.
Người dân nhìn thấy không còn chuyện gì liền lục đục rời đi, hắn thì lại kéo y đi đến cạnh Tần Sinh chào hỏi:” Tần lão”
Tần Sinh đương nhiên cũng nhận ra Tống Mạn Vũ, ông chỉ khẽ gật đầu rồi vỗ vai hắn cảm thán:” Ngươi trưởng thành rồi”
“ Đây là Diệp Gia, là người của ta” hắn nắm nắm tay y rồi giới thiệu với Tần lão.
Diệp Gia bị cách nói của hắn làm cho ngượng ngùng, y chỉ đành mở miệng gọi giống hắn:” Tần lão”.
Ông nhìn y rồi lại nhìn hắn, trong mắt là ngạc nhiên