Giang Thanh lạnh giọng nói:” Còn chưa biết ai phải là người để hàng ở lại”
“ Ha, đám thương nhân các ngươi cũng chỉ được cái nói miệng” thủ lĩnh vác đao trên vai nói, đám đàn em cũng hô ứng cười khắp cả một vùng sông lớn.
Thủ lĩnh ra hiệu đám đàn em im lặng rồi tự mình nói:” Tốt nhất là làm theo lời chúng ta các ngươi sẽ được toàn mạng, nếu không ngày mai người dân ở vùng này sẽ thấy hàng loạt xác người trôi trên sông!”
“ Ngươi nên câm miệng thì hơn!” Giang Thanh một chút cũng không yếu thế.
Thủ lĩnh thu hồi lại tính cợt nhả mà tỏa ra sát khí nói:” Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Lên các huynh đệ!”
Nhất thời đám cướp vung đao ra bắt đầu công cuộc chém giết, nhưng hộ vệ của Giang gia cũng không phải để trưng, từ nảy đến giờ họ đã nhịn mấy tên cướp này lâu lắm rồi, hai bên bắt đầu xông vào nhau.
Ám vệ cũng vào tiếp sức một tay lợi thế dần nghiên về phía Giang gia.
Tống Mạn Vũ giao Diệp Gia cho một ám vệ của mình rồi tự mình đến chỗ của tên thủ lĩnh kia, hắn nói:” Vật trên tay ngươi vẫn nên trả lại”
Thủ lĩnh đánh giá hắn một lượt, người này gã không nhìn ra thực lực chắn chắn là người có võ công cao cường, theo thông tin gã thu thập được Giang gia cũng chỉ có vài tên hộ vệ biết được chút ít công phu, như thế nào lại lòi ra một người có thực lực này? Ngoài mặt thủ lĩnh ném sợi dây chuyền lên cao rồi chụp lại, gã nói:” Cái này sao? Nếu muốn thì đến lấy”
Tống Mạn Vũ lạnh lùng nhìn gã, cái nhìn này làm người chém giết quen tay như gã cũng rùng mình.
Gã cảm thấy không ổn bèn tập trung tinh thần nắm chặt thanh đao, chỉ là chưa kịp động thủ đã thấy hắn động đậy một chút chỉ trong chớp mắt hắn đã đứng trước mặt gã.
Gã hẫng một nhịp lùi lại vun đao về phía trước, hắn cũng nhanh chóng lách mình một tay đánh vào bả vai gã.
Một cái chạm này làm vai gã đau đến tê liệt, gã nhịn không hét lên đau đớn dùng tay còn lại vung đao thêm một lần nữa.
Công phu của gã cũng được xem là trung bình khá nhưng có lẽ cũng chỉ có thể, hắn thảnh thơi né tránh khiến gã cực kì khó chịu.
Máu nóng xộc lên đầu gã bổ mạnh vào người hắn đang đứng trước mặt mình, hắn lại chỉ dùng hai ngón kẹp lại nhất thời thanh đao khựng ở giữa không trung.
Hắn quan sát một lượt thanh đao rồi nhàn nhạt nói:” Đao tốt, cũng không hợp ở cùng với ngươi”, vừa dứt lời thanh đao đã gãy làm hai.
Hắn lại dùng một chưởng đánh úp khiến gã lăn ra xa.
Gã cảm thấy tức ngực khó thở cuối cùng ho ra một ngụm