Lâm Thụy Cảnh trải qua nội tâm giãy dụa mấy phen xong mới đưa tay đến giữa chân mình. Cô đè xuống cảm giác xấu hổ, đưa tay xâm nhập chân tâm, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng có kinh nghiệm làm mấy chuyện này, nên cô cảm thấy thân thể mình không cho ngón tay mình chút mặt mũi nào, không có quá nhiều cảm giác. Rõ ràng thân thể này rất dâm đãng, chỉ cần bị Phạm Vân Huyên tùy ý sờ mấy cái thì có thể tiến vào trạng thái, vậy mà bây giờ lại đặc biệt căng thẳng. Lâm Thụy Cảnh không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh tối hôm qua, thân thể cô quả nhiên lại bắt đầu có cảm giác, cô có ảo tưởng đây là ngón tay của Phạm Vân Huyên, thân thể của cô lại dễ dàng bị lừa gạt, lập tức ướt....Rốt cục vẫn là không có kinh nghiệm, ngón tay Lâm Thụy Cảnh không dám tiến vào trong mình, chẳng qua chỉ vuốt ve bên ngoài, lần đầu tiên tự mình làm mình khoái cảm xong, Lâm Thụy Cảnh phát hiện thân thể của cô thoải mái, nhưng nội tâm lại không thoải mái, thậm chí khi bị Phạm Vân Huyên xâm phạm thân thể mình, cũng không đến nổi không thoải mái như vậy. Mình lại có thể luân lạc như thế, tự chịu cảm giác rơi xuống, bất mãn đến độ phải dựa vào ngón tay của chính mình, loại cảm giác xấu hổ này lại trồi lên một lần nữa. Hơn nữa, coi như bản thân tự diễn, lại không có cách nào không nghĩ đến Phạm Vân Huyên, cô có cảm giác bản thân mình đúng là bệnh hoạn.Thật ra thì bất mãn đâu chỉ có mình Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên cũng vì một màn trong phòng rửa tay với Lâm Thụy Cảnh, mà thân thể ngủ say cũng tỉnh lại. Dù sao Lâm Thụy Cảnh vẫn chỉ là thân thể muốn tìm bất mãn, còn đối với Phạm Vân Huyên yêu Lâm Thụy Cảnh, thì thân thể và nội tâm đối với Lâm Thụy Cảnh là cực độ khẩn cầu, cảm giác của nàng so với Lâm Thụy Cảnh càng mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Nàng khát vọng Lâm Thụy Cảnh yêu nàng, khát vọng được tay của Lâm Thụy Cảnh du tẩu trên người nàng, nàng cũng khát vọng muốn đè Lâm Thụy Cảnh dưới thân muốn làm gì thì làm, nàng ảo tưởng các loại cảnh tượng của nàng và Lâm Thụy Cảnh, so với chuyện Lâm Thụy Cảnh có cảm giác không được tự nhiên kia, nàng lại không kháng cự cảm giác chân thật của nội tâm và thân thể mình. Đối với chuyện mình giải quyết nhu cầu của thân thể, nàng không có nhiều chướng ngại trong lòng, chẳng qua là cảm giác lên đỉnh xong cũng không thỏa mãn, ngược lại, nội tâm nàng lại có cảm giác trống rỗng nhiều hơn trước đây. Nàng càng muốn Lâm Thụy Cảnh, nhớ đến Lâm Thụy Cảnh cũng muốn điên rồi, chỉ có thể cố gắng khắc chế bản thân ngăn lại xung động muốn đi tìm Lâm Thụy Cảnh. Nàng sợ mình tự ti đi cầu xin Lâm Thụy Cảnh, mặc dù không thương mình, cũng không nên để cho mình rời đi như vậy, rõ ràng Lâm Thụy Cảnh không thích nàng tự ti, nên Phạm Vân Huyên cũng không thể để mình tự ti trước mặt Lâm Thụy Cảnh.Nàng không hiểu, nguyên nhân không phải do cha mẹ, tại sao Lâm Thụy Cảnh lại không cần nàng nữa, rõ ràng thân thể của cô đối với nàng vẫn nhạy cảm như vậy cơ mà. Một mặt khác, Phạm Vân Huyên lại cảm thấy rất bất an, nàng cảm thấy Lâm Thụy Cảnh bây giờ và Lâm Thụy Cảnh trước kia tưởng chừng như hai người khác nhau, cách các nàng nói chuyện, vẻ mặt, còn cảm giác dành cho nàng, đều là hoàn toàn khác nhau. Lâm Thụy Cảnh trước kia ôn nhu, có chút u buồn, tâm sự cũng nặng nề, nội tâm giống như mang một cái bóng, mà Lâm Thụy Cảnh bây giờ, một chút cũng không có ôn nhu, đặc biệt còn ngạo kiều, nhưng nội tâm lại trong sáng, không có âm úc, mặc dù còn có một chút oán khí với nàng. Dĩ nhiên Phạm Vân Huyên không hiểu oán khí của cô từ đâu mà có. Nàng không biết rốt cục Lâm Thụy Cảnh xảy ra chuyện gì để thay đổi thành như vậy, làm tính tình của cô biến hóa lớn như thế, giống như biến thành một người khác, rõ ràng là thân thể vẫn giống như vậy, ngay cả phản ứng cũng vậy cơ mà.Bởi vì nội tâm cực kỳ không thoải mái, sau lần đó, mặc