"Nói bậy!" Lâm Thụy Cảnh xấu hổ nói, người nào mong đợi cô đến gần, đừng có tự mình đa tình, nhưng câu này vốn nên nói ra, lại vô thanh vô thức để ở trong lòng."Vậy xem như tôi muốn đến gần chị cũng được." Phạm Vân Huyên biết Lâm Thụy Cảnh bây giờ, nội tâm là không được tự nhiên và ngạo kiều, da mặt mình cần dày dụ dỗ một chút. Phạm Vân Huyên phát hiện vai trò của mình và Lâm Thụy Cảnh bây giờ hình như đã thay đổi, trước kia thân phận của Lâm Thụy Cảnh là bảo hộ mình, cho dù là ở trên giường hay bất cứ đâu, đều chăm sóc quan tâm dùng tư thế trưởng bối yêu mình, Lâm Thụy Cảnh bây giờ, cần mình khiêm nhượng và chăm sóc cô. Mặc dù đối với chuyện tính tình Lâm Thụy Cảnh đại biến, trong lòng Phạm Vân Huyên vẫn còn nghi ngờ rất nặng, nhưng đối với chuyện đảo vai, nàng lại không có chút bài xích nào. Lâm Thụy Cảnh đã từng đối xử với nàng quá tốt, mọi phương diện đều có chút không thành thật, tốt đến mức Phạm Vân Huyên cảm thấy cả đời này cũng không thể báo đáp được, nàng hy vọng mình cũng có thể đối xử tốt với Lâm Thụy Cảnh, đau lòng cô, yêu thương cô.Nghe như vậy, Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều trong lòng quả nhiên là thoải mái rất nhiều, vốn là Phạm Vân Huyên trăm phương ngàn kế muốn nhích lại gần mình, mình không có muốn đến gần nàng.Không khí xung quanh cũng ổn hơn rất nhiều, xem ra bây giờ ở cùng Lâm Thụy Cảnh như vậy cũng được, Phạm Vân Huyên từ từ đưa tay ôm chặc lấy Lâm Thụy Cảnh."Tôi rất nhớ chị, cũng rất yêu chị, tôi biết bây giờ chị thích Tiền Lâu Tĩnh, chỉ cần chị không ghét tôi, tôi có thể ở cùng với nàng, để cho tôi ở cạnh chị, có được hay không?" Mặt Phạm Vân Huyên chôn dưới mái tóc Lâm Thụy Cảnh, nàng không dám nhìn mặt Lâm Thụy Cảnh, nàng sợ nhìn thấy khinh bỉ trên mặt Lâm Thụy Cảnh. Thật ra thì nàng biết mình làm vậy rất hạ tiện, giống như đang làm tiểu tam, nhưng nếu như có thể ở cùng một chỗ với Lâm Thụy Cảnh, nàng cảm thấy có thể mặc kệ cho đạo đức, mặc dù nội tâm vẫn còn áy náy với Tiền Lâu Tĩnh.Lâm Thụy Cảnh nghe Phạm Vân Huyên nói những lời này, cảm giác trong lòng của cô rất phức tạp, cô biết đại khái là Phạm Vân Huyên rất yêu Lâm Thụy Cảnh trước đó, yêu đến nguyện ý buông bỏ tự tôn, nhưng người đó một chút quan hệ với cô cũng không có, chỉ là Phạm Vân Huyên cô hồn dã quỷ, cô không có cách nào dùng ngôn ngữ độc ác như trước đây công kích nàng, cái gì nàng cũng không biết, giống như là không có lỗi.Lâm Thụy Cảnh không trả lời, vì cô không biết nói gì cho phải, theo đạo lý, cô nên đẩy Phạm Vân Huyên ra mới đúng, nhưng vẫn cứ đứng yên để Phạm Vân Huyên ôm, cũng không đẩy ra. Nhìn Phạm Vân Huyên, đột nhiên cô có chút chột dạ, thật giống như cô dụ dỗ nàng, vì căn bản cô không phải là người Phạm Vân Huyên yêu, cái giống duy nhất chính là thân thể, nhưng suy nghĩ chuyển qua, cô lại cảm thấy sao mình lại có suy nghĩ đó, bây giờ thực sự qua hoang đường, thân thể này vốn của chính mình, người kia cướp đi thân thể cô mới là dụ dỗ cô.Lâm Thụy Cảnh trầm mặc làm Phạm Vân Huyên nghĩ cô ngầm cho phép, nghĩ Lâm Thụy Cảnh ngầm cho phép làm Phạm Vân Huyên có chút vui vẻ, lại cho chút khổ sở. Vui vẻ chính là nàng đã có thể trở lại bên người Phạm Vân Huyên, còn khổ sở chính là vì Tiền Lâu Tĩnh, nàng ghen tỵ với Tiền Lâu Tĩnh, ghen tỵ đến mức mãnh liệt chứ không phải bình thường như phản ứng của nàng bây giờ. Cũng vì ganh tỵ, Phạm Vân Huyên khẩn cấp muốn chứng thực, Lâm Thụy Cảnh vẫn còn thuộc về mình.Những suy nghĩ kia làm Lâm Thụy Cảnh hết sức không vui, Lâm Thụy Cảnh không vui nên cô cũng không muốn để Phạm Vân Huyên vui vẻ, đang lúc Lâm Thụy Cảnh muốn đẩy Phạm Vân Huyên ra, Phạm Vân Huyên lại ngậm rái tai vô cùng nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng liếm mút, làm lỗ tai lập tức dâng lên cảm giác tê dại.Lâm Thụy Cảnh có dự cảm Phạm Vân Huyên muốn làm những chuyện thân mật, nàng đẩy Phạm Vân Huyên một cái tượng trưng, muốn đẩy ra nhưng lực đạo lại không bao nhiêu, so với sức lực Phạm Vân Huyên ôm cô, quả thực không thấm vào đâu, trong mắt Phạm Vân Huyên nhìn thấy, Lâm Thụy Cảnh là