Thật ra có những chuyện ngay cả những người trong cuộc cũng phải rất khổ sở, tuổi thanh xuân non nớt không thể tự mình gánh vác, tương lai phía trước dài quá có thể đi cùng nhau hay không, không chỉ quan trọng ở hai người mà còn rất nhiều yếu tố khác.
Đầu năm lớp mười hai, Thời Nhiễm vẫn thường xuyên liên lạc cho anh, nghĩ lễ sẽ tự mình mua vé xe chạy đến Đại Học Y Đông Bắc để gặp anh, trường đó là trường lớn rất xa ở tận Bạc Thành, điểm thi cũng rất cao, nhưng học bổng du học lại vô cùng tốt.
Cho dù Hồ Thanh và Bạc Thành có xa bao nhiêu đi chăng nữa thì trong lòng Thời Nhiễm cũng chỉ có một mình anh, chưa từng thay đổi, bai nhiêu người theo đuổi đều bị cô từ chối.
Mỗi ngày cô đều sẽ đi ngang qua hàng cây ngô đồng, rồi lại vào tiệm trà để học bài như thói quen vẫn cùng anh trước kia, thỉnh thoảng được nghĩ Cố Viễn Thần cũng sẽ bay về Hồ Thanh để gặp cô.
“ Nhiễm Nhiễm, Em từ từ suy nghĩ thời gian điền nguyện vọng còn rất lâu, không học Đông Bắc cũng không sao còn có rất nhiều trường tốt ” Cố Viễn Thần sợ cô vất vả học tập cố gắng chạy đến Đông Bắc cùng anh, nhưng Đông Bắc không phải là một trường dễ vào, điểm rất cao.
Thời Nhiễm trên tay là bút, bên dưới là tập là sách vẫn rất siêng năng ôn tập, cô cũng sẽ đi học thêm bốn buổi một tuần, đợi sang học kỳ sắp đến cô sẽ chuyển vào kí túc xá của trường để tiện hơn.
“ Em biết có rất nhiều trường tốt, nhưng ở Đông Bắc có người em muốn gặp ” Cô nhìn anh, cô đã trở nên vô cùng xinh đẹp rồi, có chút ngây ngô nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Đông Bắc không phải lựa chọn duy nhất, nhưng người duy nhất cô yêu lại ở Đông Bắc.
Ở đó có người cô muốn gặp, cũng có người muốn gặp cô.
Cố Viễn Thần bất lực xoa đầu cô một cái, còn giúp cô học tập, thành tích của cô tăng theo từng bài thi tháng, lẫn những đề thi thử được giáo viên cho, mỗi bài đều sẽ chụp gửi cho anh.
Thất tịch năm cô 18 tuổi, không có anh ở bên cạnh, nhưng có anh ở trong lòng, cô ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, cầm điện thoại ánh mắt hướng về phía bầu trời, ánh mắt mang biết bao nhiêu là hi vọng.
“ Cố Viễn Thần, anh đợi em, em sẽ đến gặp anh ”
*
Thời Nhiễm nhìn thấy bản báo cáo mà bạn cô gửi đến, bọn cô đang định mở thêm một cái studio ở Hồ Thanh, nhưng hiện tại số tiền đầu tư có chút không ổn, cho nên bây giờ cứ từ từ trước đã, nếu mở ở đây chắc chắn phải cần người đầu tư vốn cho bọn cô.
Không thể quay về nhờ ba mẹ cô, ông bà ấy chắc chắn không đồng ý, cho dù đồng ý thì cô cũng sẽ không nhận đâu, cô sẽ tự mình làm, sẽ tự mình gánh vác tương lai của bản thân.
Nhớ lại chuyện Cố Viễn Thần đi xem mắt chẳng hiểu sao cô có chút khó chịu, nếu nói thẳng thì chính là không muốn anh đi xem mắt, cô ngồi trước màng hình vi tính, hiện lên trang cá nhân