Buổi đấu giá diễn ra ở phía tây của Khách Sạn, hàng ghế vip dãy đầu tiên bao gồm Lục Bách Hiên, Bạc Lăng, Dương Lạc, Cố Viễn Thần và Thời Nhiễm, Hạ Thư và một số người có tiếng ở Hồ Thanh, nhưng tất cả mọi người đều có mặt chỉ riêng Cố Viễn Thần và Thời Nhiễm không có mặt.
Lục Bách Hiên cầm lấy điện thoại gọi liên tục cho anh nhưng anh không nhấc máy, anh ta nhíu mày lại, cái tên này tin tức đã sắp ra đến thế giới rồi giờ này vẫn không chịu nhấc máy, là sợ áp lực dư luận sao?
Chắc chắn không phải, Cố Viễn Thần làm gì sợ áp lực dư luận.
“ Dương Lạc! Em có gọi được cho Nhiễm Nhiễm không? ”
Anh ta quay sang nhìn Dương Lạc lên tiếng hỏi, tâm trạng có chút lo lắng.
Hôm qua chuyện Cố Viễn Thần đạp Hạ Thư rớt xuống hồ, mấy tiếng sau các trang báo đã đưa tin rồi, độ chia sẻ lan rộng ngay cả Lục Bách Hiên và Bạc Lăng đã cố ngăn lại rồi nhưng gia đình của Cố Viễn Thần cũng biết.
Cũng may vì là buổi tối cho nên Thời Gia vẫn chưa biết chuyện, chỉ sợ là sẽ có người nói đến tai bọn họ, về phía Thời Gia bọn họ có thể yên tâm, vì Thời Nhiễm vừa về nước cho nên rất ít người biết đến cô, còn anh quá nổi tiếng rồi.
Dương Lạc sắc mặt cũng lo lắng không kém, lắc đầu nhìn Lục Bách Hiên, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ cả buổi đấu giá được, như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ.
Ở phòng trên tầng khách sạn.
Bây giờ đã là hơn chín giờ, buổi đầu giá bị Bạc Lăng hoãn lại một tiếng vì không tìm được Cố Viễn Thần và Thời Nhiễm.
Ở trên giường, Thời Nhiễm không động đậy được được cơ thể, hôm qua bị anh hành cả đêm, rồi lại hành đến sáng, sức lực đầu mà chịu cho nổi chứ.
Mi mắt của cô khẽ chớp, nhìn thấy ánh sáng ấm áp bên ngoài chiếu vào, cô khó chịu chớp mắt để thích nghi, đột nhiên cô nhớ ra hôm nay có buổi đấu giá của Bạc Tử Lan.
Muốn ngồi dậy nhưng cô không ngồi được, tiếng động ở phòng tắm khiến cô bất giác đưa mắt nhìn xuống.
Cố Viễn Thần cả một cây đen, từ áo sơ mi, quần âu, đến giày da đều là màu đen, tóc được anh sấy khô nhưng nhìn cũng có thể nhận ra anh vừa gội đầu.
Nhìn thấy cô nhìn mình anh liền đi đến giường ngồi xuống cạnh cô, vươn tay vén tóc cô ra phía sau.
“ Em mệt như vậy ngủ thêm một chút, không cần tham gia đấu giá, tôi gọi người đại diện đến rồi ” Cố Viễn Thần thông thả nói với cô.
Cô liếc xéo anh một cái, cái tên này là súc sinh bây giờ còn nói giọng điệu này, trong lòng vừa khó chịu vừa tức giận, cô uất ức đến mức sắp khóc đến nơi rồi, nhưng vẫn cố gắng kiềm lại.
Thấy cánh tay anh vừa vươn đến một lần nữa, sắc mặt của cô trở nên khó coi thẳng thừng gạt tay anh ra một cách khó chịu.
“ Giận rồi?? ” Anh nhướng mày nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận đến mức hai má ửng đỏ.
Thời Nhiễm đúng thật là tức giận, cô nhìn thẳng vào mắt anh “ Em không được tức giận sao? anh còn không xem anh đã biến em thành bộ dạng gì, cũng không xem xem chúng ta là