Có những chuyện đôi khi phải chôn vùi thì mới có thể hạnh phúc, phải mãi không nói ra thì mới có thể tốt lên, nếu như nói ra thì người kia phải mang bao nhiêu tội lỗi? phải hối hận bao nhiêu?
Đến lúc đó người còn lại sẽ không còn cảm nhận được đâu là tình yêu đâu là sự bù đắp của người kia.
Cố Viễn Thần đậu xe cách nhà cô một khoản, anh rút bao thuốc lá rồi châm lên, đứng trước mui xe dựa vào một tay đút quần, mắt nhìn về hướng nhà của cô, khoảng cách không xa anh có thể nhìn thấy được.
Không biết đã phải hút bao nhiêu điếu thuốc, anh mới có lấy lại được tinh thần mà gọi cho cô, tiếng kết nối vang lên, trái tim anh có chút rung rẩy.
Anh không muốn trêu chọc cô nữa, cũng không muốn đứng nhìn cô ở bên người khác.
Đầu dây bên kia mất một lúc khá lâu mới nhấc máy, giọng của cô mềm mại nhàn nhạt vang lên ở đầu dây bên kia.
“ Alo! ”
Anh nhìn lên căn phòng còn sáng đèn, mi mắt khẽ chớp một cái, sau đó nhìn xuống mũi chân của mình “ Tiểu Thời Nhiễm! em xuống gặp tôi một chút ” giọng điệu của anh không mặn không nhạt, chỉ có chút cục súc.
Thời Nhiễm vừa sấy tóc xong, cô mặc chiếc đầm ngủ hai dây, nghe xong liền sững lại, anh ở đâu mà bảo cô xuống gặp, cô làm gì có ở Hồ Thanh mà gặp chứ, mà hơn hết cô cũng không muốn gặp anh.
“ Không có ở Hồ Thanh, hơn nữa em cảm thấy không nên gặp nhau nữa, gặp em anh sẽ khó chịu.
Có gì cứ nói qua điện thoại đi ”
Cô nói một tràng nhưng anh lại không hề để lọt tai mấy từ ngữ ở vế sau, chỉ trả lời cô một cách nhàn nhạt mà thôi “ Tôi đang ở Giang Thành, ở trước nhà em! ”
Nghe anh nói xong thì cô sững lại đứng bật dậy đi về phía cửa sổ mở ra, đôi mắt liên tục đảo để tìm hình bóng quen thuộc của anh, cô nhìn xung quanh nhưng nhìn thế nào cũng không thấy.
Cho đến khi đôi mắt sáng của cô nhìn thấy bóng dáng anh đứng trước mui xe thông thả đút tay vào túi quần nhìn về phía cửa sổ nhà cô, giây phút đó cả hai không lên tiếng nữa.
Chỉ đứng bất động nhìn nhau như vậy.
Thời gian bỗng dưng dừng lại giữa hai người họ, cô định hình lại rồi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn anh “ Anh đến đây làm gì? ”
“ Đến gặp em ” Anh rất nhanh đã trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Không thấy cô nói gì nữa, anh mới nói tiếp “ Nếu em không xuống, tôi sẽ leo lên cửa sổ gặp em ” lời nói của anh ngữ khí chắc nịch như đinh đóng cột đến mức nghe xong cô cũng phải giật mình.
Nếu để gia đình cô phát hiện anh ở đây, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.
“ Em xuống gặp anh ”
Cô nói xong cúp máy cầm lấy áo cardigan rồi mở cửa bước ra ngoài, mẹ và ba cô vẫn đang xem truyền hình, nhìn thấy cô gấp gáp đi ra bên ngoài liền lên tiếng hỏi.
“ Nhiễm Nhiễm con đi đâu vậy? ” Mẹ cô nhìn cô nghi hoặc.
Thời Nhiễm giật mình, lấy lại trạng thái bình thường nói với bà “ Con đi đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, mẹ có muốn mua gì không? ”
“ Không mua, con đi sớm về sớm bây giờ trời đã tối rồi ” Mẹ cô lắc đầu cầm lấy bánh quy cắn một miếng.
Gật đầu một cái rồi vội đi ra bên ngoài.
Anh ở ngoài xe cất điện thoại, đút hai tay vào túi quần thông thả đợi cô ra gặp anh, đôi mắt anh sâu thẳm chất chứa nhiều điều mà không ai có thể nhìn ra được, ngay cả Thời Nhiễm của hiện tại cũng không thể nhìn ra được anh đang nghĩ cái gì.
Bóng dáng nhỏ nhắn của cô bước ra khỏi cổng nhà, đi về phía của anh đang đứng, từ xa anh đã nhìn thấy cô rồi, cho dù cô có quay lưng lại thì anh vẫn có thể nhận ra được đâu là Tiểu Thời Nhiễm của anh.
Thời Nhiễm đi đến, bước chân cũng có chút gấp gáp đi đến chỗ anh, còn chưa kịp đứng trước