Thời Nhiễm về đến nhà cô nói với mẹ sẽ không thể ở lại qua đêm, nên ăn hai bữa cơm rồi quay lại Hồ Thanh, mẹ cô nhìn cô ngày càng gầy thì không khỏi đau lòng.
Bà biết cô đã rất cố gắng, cũng rất bận nhưng nhìn con gái tham công tiếc việc như vậy bà không nhịn được mà đau lòng thay cô.
“ Nhiễm Nhiễm, con ở một mình chăm sóc bản thân nhiều một chút, đừng làm việc quá sức có biết không? ” Mẹ cô nhìn cô đưa đến cho cô ly sữa cẩn thận mà dặn dò.
“ Chị, đợi đến kỳ nghĩ em sẽ đến Hồ Thanh với chị nhé ” Thời Bắc nhìn cô lên tiếng.
Cô nhìn em trai mình xoa đầu Thời Bắc một cái “ Không đến được thì gọi chị, chị sẽ về chơi với em ”.
Thời Bắc gật đầu.
Cô cầm lấy áo khoác đứng dậy chào mọi người rồi mới lái xe quay về Hồ Thanh, cô cho dù muốn ở lại cũng không thể, cô ấy quen bận rộn rồi, có chút thời gian rảnh rỗi tay chân rất ngứa ngáy không chịu được.
Than máy chung cư dừng lại Cố Viễn Thần ra anh định đi đến nhà cô, nhưng có chút do dự nhìn xuống hai phần yến chưng trên tay mình.
Người phụ nữ trung niên lúc sáng nói chuyện với Thời Nhiễm nhìn thấy anh về liền gọi anh lại.
“ Bác sĩ Cố cậu về rồi sao? ”
Anh quay đầu nhìn bà ấy gật đầu, sắc mặt không đổi nhưng vẫn lên tiếng trả lời bà “ Có chuyện gì sao bác? ” anh có chút thắc mắc.
“ Ây yô không có gì đâu, chỉ là lúc sáng cô gái ở nhà bên này đứng đợi cậu rất lâu đó ” Bà nhớ lại chuyện Thời Nhiễm đứng đợi Cố Viễn Thành liền nói cho anh nghe.
Bạn bè kiểu gì mà lại để con gái người ta đợi như vậy chứ, cũng rất khó coi đó.
Cố Viễn Thần sững sờ, sau đó lại cười nhạt “ Vậy bác giúp cháu đưa cái này cho cô ấy với, cháu còn có việc.
Cô ấy có hỏi đừng nói là cháu đưa nhé ” anh cầm hai phần yến chưng đưa cho người phụ nữ.
Cẩn thận dặn dò bà ấy rồi rời đi về hướng ngược lại vào trong nhà.
Anh đóng cửa lại mệt mỏi tháo cà vạt ra rồi đi tắm, anh bật nước lạnh để tắm, từng dòng nước chảy lên da thịt anh càng giúp anh tỉnh táo hơn một chút.
Cố Viễn Thần vào nhà chưa được mấy phút thì Thời Nhiễm cũng về đến vừa đúng lúc gặp người hàng xóm lúc sáng nói chuyện với cô đứng trước nhà mình.
“ Bác tìm cháu sao ạ? ” Cô đi đến nhìn bà ấy.
“ Ừm, cái này có người nhờ bác đưa cho cháu ” Bà cầm lấy yến chưng khi nãy anh nhờ đưa cho cô.
Cô cầm lấy, nhìn thấy logo trên đó trên môi bất giác nở nụ cười cầm lấy, sau đó mang ra một phần đưa cho người phụ nữ trung niên.
“ Bác cầm một phần đi ạ, cháu không ăn hết đâu ”
“ Không được đâu, cháu ăn đi bác về nghĩ ngơi đây ” bà ấy không nhận thẳng thừng từ chối rồi tạm biệt cô.
Cô gật đầu chào bà ấy xong liền đi đến cửa nhà anh ấn chuông.
Tiệm yến chưng này Hồ Thanh chỉ có một, lại gần trường học cũ của cô, người biết để mà mua cho cô chỉ có anh, bởi