Thanh Lam không cam tâm, càng không muốn chuyện này xảy ra, nó không hề giống dự định ban đầu của bà, Cố Viễn Thần trăm ngàn tính bà cũng không ngờ anh sẽ quay lại với Thời Nhiễm.
Còn tưởng là hận nhau đến chết, xem ra năm đó bà đã nương tay với Thời Gia quá rồi, sau khi Cố Bắc rời đi bà ta cầm lấy điện thoại lại một lần nữa, ấn số của anh mà gọi tiếp.
Bà có chết cũng không đồng ý Thời Nhiễm là con dâu của bà, ai cũng được ngoại trừ Thời Nhiễm.
Cố Viễn Thần đang vuốt dọc sống lưng của cô, vùi đầu vào hõm cổ cô mà hôn, tay anh cũng không yên phận mà x0a nắn đôi gò bông của cô một cách nhẹ nhàng.
Bị anh đè dưới thân cô lúc nào cũng lép vế không thể phản kháng, đôi mắt của cô nhìn từng góc cạnh trên gương mặt người đàn ông ở trước mắt, hai má không khỏi ửng đỏ, anh không mặc đồ ngủ cho nên cái gì cảm nhận được cô đều cảm nhận được.
Ngón tay thon dài của anh khẽ di chuyển đến đùi của cô, đột nhiên anh nâng hai chân cô lên, để một chân cô vắt lên vai mình, sau đó mới chậm rãi cho người anh em của mình đi vào.
Gương mặt của cô liền thay đổi, hành động của anh vô cùng dịu dàng, thậm chí rất chậm, nhưng thứ khiến cô cảm thấy mất mặt chính là nhìn chằm chằm vào cô.
Thời Nhiễm bất giác lấy tay che mặt mình lại.
“ Cố Viễn Thần! đừng nhìn!.
”
“ Không nhìn, em che như vậy tôi thấy gì đâu mà nhìn? ” Anh vô cùng ung dung thư thả, du chuyển bên dưới của cô.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, anh liếc mắt nhìn thấy là điện thoại của mẹ mình gọi đến, chỉ đành khom người nhấc cô ôm vào lòng bên dưới cũng không di chuyển nữa.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó nghe của bà ấy “ Cố Viễn Thần! Mẹ nói cho con biết đừng có ra ngoài ăn ba cái đồ bẩn, mau về Cố Thị ngay ” bà cố tình quát lớn đến cả Thời Nhiễm cũng nghe thấy.
“ Sạch hơn cả Hạ Tiểu Thư của mẹ, cô ra mới là đồ bẩn ” Anh thông thả ôm Thời Nhiễm, không hề nhìn thấy cô đang thay đổi sắc mặt vô cùng khác thường.
Mẹ anh tức giận bất giác nói ra chuyện không nên nói “ Con có phải quay lại với con bé họ Thời đó rồi đúng không? ” bà có chết cũng không bao giờ chấp nhận Thời Nhiễm.
“ Con quên tám năm trước nó vứt bỏ con thế nào rồi sao? Cố Viễn Thần con còn ngu ngốc đâm đầu vào nó ”
Sắc mặt anh tối sầm lại “ Cô ấy vứt bỏ con thì sao? ít nhất cô ấy thật lòng thích con, thật lòng lo lắng cho con, còn mẹ? từ bé trong mắt mẹ chỉ có Cố Bắc, lớn lên rồi lại hại Cố Bắc sống không bằng chết, nhìn hiện tại xem? anh ấy sống tốt sao?!.
Con có chết cũng không nghe theo lời mẹ, cô ấy vứt bỏ con, chỉ cần con không vứt bỏ cô ấy là được ”
Giọng nói của anh lạnh như băng, khiến đối phương cũng cảm thấy rùng mình mà không nói nên lời, mẹ anh im lặng, bà không nghĩ anh sẽ nói những lời này, đôi mắt bà trở nên nguy hiểm mà Hạ Thư bên cạnh cũng cuộn tròn tay lại.
Đôi mắt cô ta tràn ngập sự tức giận muốn phát điên nhưng vẫn kiềm chế lại.
“ Đúng là một đứa ngu ngốc ” Thanh Lam không nhịn được mà mắng anh như 10 năm trước, bà ấy lúc nào cũng sẽ mắng anh.
Tay của Cố Viễn Thần đột nhiên siết chặt cô hơn ôm lấy cô vào lòng, ngữ khí không gấp gáp, chỉ lạnh lẽo mà đáp trả.
“ Trong mắt mẹ con chưa từng thông minh, mẹ đã từng nói như vậy!
Nếu nói xong rồi con cúp máy đây, bạn gái con ở dưới thân con, cô ấy không thể đợi quá lâu sẽ khó chịu, gia tăng dân số đất nước không thể chậm trễ đâu đừng gọi điện làm phiền con nữa ”.
Nói xong không đợi mẹ mình trả lời anh liền cúp máy cái rụp, nhưng anh cũng cảm nhận được Thời Nhiễm hình như có chút lạ, chỉ là vẫn phối hợp với anh rất nhịp nhàng cho đến khi ngủ gục lên người anh mới thôi.
Anh sẵn sàng chống đối lại mẹ anh, chính là chống đối đến cùng, bà không có quyền quyết định cuộc sống của anh, từ bé đã vứt bỏ anh cho cậu, ngoài mắng nhiết bắt học thì không còn gì khác.
Ở Cố Thị sắc mặt cả hai người kia vô cùng khó coi.
Thanh Lam luôn cho rằng Thời Nhiễm không xứng có được con trai của bà, cô quá tệ, thành tích tệ, gia cảnh tệ hơn hết mẹ cô còn là người mà được rất nhiều người thích thời đi học, ngay cả khi còn là nữ sinh cấp ba, người Thanh Lam để ý cũng đã phải lòng