Ở khách sạn, Cố Viễn Thần vừa bước ra khỏi phòng tắm, anh mặc chiếc áo choàng tắm màu trắc đặc trưng của khách sạn, tay cầm lấy khăn bông lau lau mái tóc ướt của mình, tay còn lại cúi người cầm điện thoại từ trên bàn.
Ngón tay thuần thục, đôi mắt đen láy không có bất kỳ cảm xúc nào, lướt màng hình điện thoại, vừa mở lên đã nhìn thấy một tràn tin nhắn của Thời Bắc gửi đến liên tục.
Anh đúng là không chọn lầm người, Cố Viễn Thần ngồi xuống cầm máy sấy tóc lên, tiếng máy sấy cũng không làm cho anh lay động, nhìn nội dung tin nhắn hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Thời Bắc.
“ Anh Thần! Chị em bị mẹ gọi rồi, hôm qua em thấy mẹ sắc mặt khó coi lắm khi xem ảnh của anh chị ”.
“ Không xong rồi, không xong rồi chị gái em khóc rồi, anh Thần anh có đến Giang Thành không, nếu không anh mau đến lẹ đi chị em khóc nhiều lắm rồi ”
“ Anh đến mau lên đi, em sợ mẹ sẽ mắng chị gái em nữa mất ”.
Cố Viễn Thần không thèm sấy khô tóc, anh trực tiếp đi đến vali lấy quần áo rồi thay vào, ngón tay gõ mấy cái đã nhắn tin gửi cho Thời Bắc.
“ Sang phòng chị em, mở chốt cửa sổ giúp anh ”
Thời Bắc nhanh chóng đọc được tin nhắn, thừa cơ hội lúc cô không có trong phòng vẫn đang dưới bếp ăn tối thì tháo chốt cửa sổ, nhưng vẫn để cửa sổ yên ắng như đã chốt lại vậy.
Cô không hề hay biết, mà cất điện thoại rồi mới đi tắm.
Tốc độ của Cố Viễn Thần đúng là phải nói rất nhanh, anh nhờ người đến lái chiếc Bentley cách nhà cô một khoảng về, anh mặc kệ bản thân mặc quần dài, đứng ngoài hàng rào nhà cô, tay nắm lấy những thanh sắt chỉa nhọn mà cẩn thận leo vào bên trong.
Leo được vào bên trong sân nhà cô, anh lục lại não một lần định vị được phòng của cô ở đâu, liền nhìn xem xung quang đó, đến khi nhìn thấy được có thứ để bám vào để leo lên cửa sổ phòng cô.
Cố Viễn Thần anh cẩn thận đạp vào tường cửa sổ của tầng một bám vào, rồi từ từ chậm rãi leo lên mái hiên nhỏ đưa ra trên cửa sổ.
Bám vào cột tường và dùng sức đạm chân vào tường bật một cái đã có thể nắm được vành tường cửa sổ phòng của Thời Nhiễm.
Anh đẩy nhẹ cửa sổ phòng cô đã được Thời Bắc tháo chốt trước đó, xoay người nhảy vào bên trong, căn phòng bật đèn sáng, nhìn khắp phòng cô có rất nhiều tranh, điện thoại cô để trên bàn.
Cố Viễn Thần cẩn thận nhẹ nhàng đóng lại cửa sổ, anh cởi bỏ mấy cúc áo sơ mi sau đó ngồi lên giường của cô ngã lưng về phía sau.
Bên trong phòng tắm có tiếng nước chảy, trái tim có chút thở phào vì cô không bị mắng nữa mà đã lên phòng đi tắm rồi, anh đứng dậy đi đến cửa phòng khoá trái cửa lại.
Đúng lúc cách cửa phòng tắm cũng bật ra, cô bước ra, anh xoay người lại bốn mắt nhìn nhau, yến hầu của Cố Viễn Thần bất giác lên xuống, anh khẽ nuốt nước bọt.
Nhìn cô cơ thể không chút mảnh vải che thân, đang bất động nhìn anh, trên đầu cô búi chiếc khăn bông màu