Thời gian cắt chỉ lẫn thời gian xuất viện của cô đều được anh sắp xếp, hình thường chỉ hai tuần đã có thể xuất viện nhưng lại bắt cô ở bệnh viện tận hơn một tháng khiến cô rất khó chịu.
Cố Viễn Thần đến cầm túi to túi nhỏ đựng đồ xuất viện của cô ra xe, sau đó mới cẩn thận bế cô ngồi vào ghế phụ, nhìn cô mặt mày cô nhăn nhó liền hôn lên môi cô một cái “ Chúng ta về nhà của chúng ta ” anh đóng cửa xe lại sao đó vòng qua ghế lái để lái xe về trung tâm Hồ Thanh.
Biệt thự của anh mới mua ở trung tâm, khung cảnh rất đẹp, lại thoáng mát giúp cô thoải mái đầu óc.
Thời Nhiễm nhìn anh, khung cảnh ở cùng anh cô đã tưởng tượng vô số lần rồi nhưng lại sợ, vì anh rất nổi tiếng bởi danh Nhị Thiếu Gia của Cố Gia cho nên tin tức của anh cũng rất nhiều.
Cô nhíu mày nhìn con đường lạ lẫm trước mắt liền quay sang hỏi anh “ Đây đâu phải đường về nhà? ”
“ Anh mua biệt thự cho em, đồ anh cũng giúp em chuyển đến rồi ” Cố Viễn Thần thông thả lái xe vào khuôn viên của biệt thự rồi dừng xe lại, bên trong còn có giúp viện bán thời gian đi ra giúp họ cầm lấy hành lý.
Cố Viễn Thần để cô ngồi lên xe lăng sau đó gương mặt không chút cảm xúc nhìn người giúp việc “ Mang toàn bộ đồ vào bên trong, pha cho tôi cốc sữa”
Người giúp viêc gật đầu chào cô đầy vui vẻ, bà ấy tuổi cũng khá cao rồi, cô lễ phép gật đầu mỉm cười với bà, hôm trước gia đình cô đến, mẹ cô nói một tràn bảo cô về nhà cho bà ấy tịnh dưỡng nhưng Cố Viễn Thần lúc đó suýt chút đã quỳ xuống cầu xin mẹ cô cho cô ở lại.
“ Anh đưa xem xung quanh nhé ” Anh khom người nắm lấy tay của cô, hôn lên mu bàn tay một cái.
Thời Nhiễm gật đầu đồng ý để anh đẩy cô đi xung quanh.
Phía bên hông biệt thự có một cái toà nhỏ làm bằng khung sắc tựa như chiếc lồng chim to để dùng trà buổi sáng, được quấn dây leo trông vừa gần gủi với thiên nhiên vừa thoáng mát, còn phía sau Cố Viễn Thần còn trồng cả vườn rau cùng với hoa tulip đủ màu, vì mỗi một màu đều mang ý nghĩa riêng.
Đẩy cô đứng trước vườn hoa tulip, màu hồng, hai bên đều là hoa khắp cả một khung đường hoa tulip, khiến cô cảm thấy vô cùng thơ mộng, Cố Viễn Thần đi đến trước mặt cô anh quỵ một chân xuống lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn của DR, là hãng hàng mà người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc nhẫn ở trong đời.
Anh nở nụ cười nhìn cô “ Tiểu Thời Nhiễm, tám năm qua cực khổ sở như cảm ơn em vì đã cố gắng, quảng đời về sau của em cứ để anh thay em gánh vác ”
“ Em có bằng lòng lấy anh không? ” Cố Viễn Thần nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, đôi mắt anh chứa nhiều cảm xúc đặc biệt mà chỉ có cô mới nhìn ra được.
Khoé mắt Thời Nhiễm rưng rưng nhìn anh “ Viễn Thần, cảm ơn anh vì đã đến, quảng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn ” cô không muốn bỏ lỡ người đàn ông này thêm lần nào nữa, tám năm đã quá đủ với bọn họ rồi.
Về sau sống chết có nhau, đói khổ không rời bước, cùng nhau bước qua khó khăn, có rau ăn rau, có thịt ăn