*Tựa như giáo huấn, khuôn mẫu, gia quy
Dịch Tuyết Phùng từ trên tường nhảy xuống, nhanh chóng xông ra ngoài.
Nghĩ kỹ lại mới nhận ra, từ sau khi trọng sinh gặp lại Ninh Ngu, hắn vẫn luôn chạy trốn.
Hắn vô cùng lo lắng trở về phòng, vừa mở cửa ra Thiết Vân đợi cả một đêm lập tức bay nhào đến, nước mắt lả chả như một cái móc treo lên người hắn: "Cha!"
Thái độ Dịch Tuyết Phùng khác với trước đây tiếp được hắn, mà trực tiếp nắm cổ tay hắn hất ra, đồng tử có chút tan rã, vô thố nhìn chằm chằm vào hư không, hơi thở hổn hển: "Y đã biết...!Y đã biết!"
Thiết Vân: "Cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng ấn lại trái tim đang nhức nhối trước ngực, giọng khàn khàn: "Y muốn mang ta đi Thanh tuyền Hàn Hoài Xuyên, y nhất định đã biết rồi, thương thế ta phát tác cả một đêm, chỉ cần không phải kẻ ngu si nhất định có thể nhìn ra đầu mối, Ninh Ngu...!Ninh Ngu!"
Thời điểm Ninh Ngu đưa tay dìu hắn, trong lòng Dịch Tuyết Phùng kịch liệt nhảy dựng, một loại dự cảm xấu xông lên đầu.
Mà loại dự cảm đó đúng lúc Ninh Ngu thần sắc phức tạp nói dẫn hắn đi Thanh tuyền đã đạt tới đỉnh điểm.
Trước kia Dịch Tuyết Phùng cũng không biết Thanh tuyền Hàn Hoài Xuyên là địa phương nào, thế nhưng trong nháy mắt linh quang lóe lên, đột nhiên nghĩ đến nội dung quyển sách đại điển Tiên đạo hôm qua hắn đọc được.
Thanh tuyền vốn là nơi đệ tử Hàn Hoài Xuyên thời điểm cập quan thụ huấn giới, thanh tuyền ngụ ý là địch thanh tạp niệm, một lòng hướng đạo.
Nhưng sau khi đại điển Tiên đạo đổi thành Vân Hồ Thành, thanh tuyền kia nhiều thêm một tầng ngụ ý.
Phàm là người tham gia đại điển Tiên đạo, nhất định phải đứng dưới thác thanh tuyền để dòng nước xối qua toàn thân, chứng minh đạo tâm.
Cuối cùng là một đoạn chữ nhỏ có cũng được không có cũng không sao, Dịch Tuyết Phùng qua loa liếc mắt một cái —— thanh tuyền có thể nghiệm ra hơi thở của quỷ.
Cho dù một trăm năm trước ở niên đại của Dịch Tuyết Phùng, đoạt xác cũng là việc mà toàn bộ tam giới khinh thường nhất, người người diệt trừ, so với ma tu quỷ tu còn khiến người ta chán ghét hơn.
Ninh Ngu vô duyên vô cớ muốn mang hắn đến Thanh tuyền, mục đích không cần nghĩ cũng hiểu.
Thiết Vân kêu hắn rất nhiều lần, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng phảng phất như bất cứ cái gì đều không nghe thấy, chỉ hạ giọng gọi tên Ninh Ngu, không biết là sợ hãi hay là oán giận.
Thiết Vân không chịu nổi hắn như vậy, vươn bàn tay lạnh lẽo kề sát lên gò má nóng bỏng của Dịch Tuyết Phùng, cao giọng hô: "Dịch Tuyết Phùng!"
Dịch Tuyết Phùng bị xúc cảm lạnh lẽo chạm vào, đột nhiên giật cả mình, mờ mịt nhìn hắn.
Ngón tay Thiết Vân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng nói: "Y còn chưa biết gì cả, nếu không thái độ cũng sẽ không như thế này, hơn nữa Ninh Ngu là sư huynh ngươi, các ngươi tại Quy Hồng Sơn sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, y không có lý do gì muốn giết ngươi."
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Nếu như..."
Thiết Vân cẩn thận hỏi: "Hả?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Nếu như y có thì sao?"
Thiết Vân ngẩn ra.
"Y hận ta..." Dịch Tuyết Phùng có chút suy sụp nhìn đầu ngón tay run rẩy của mình, "Nếu như y hận ta..."
Thiết Vân nhìn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của Dịch Tuyết Phùng, lại nghĩ tới câu Hận lạnh như băng tối qua của Ninh Ngu, trong lúc nhất thời không dám nghĩ tiếp năm đó hai người này đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Năm ấy Dịch Tuyết Phùng nhập ma, Thiết Vân kiếm bị thương, bị Thu Mãn Khê mang đi Quy Hồng Sơn tu chỉnh, mà vừa vặn ba ngày sau, Ninh Ngu mang theo Dịch Tuyết Phùng tiến vào Man Hoang.
Sau đó, Dịch Tuyết Phùng không quay trở về nữa.
Thậm chí Thiết Vân còn không biết rốt cuộc Dịch Tuyết Phùng nhập ma như thế nào, mỗi lần mở miệng dò hỏi, lại nhận được một đáp án mơ hồ, đáp cũng như không.
Trăm năm trước, tại Viêm Hải Man Hoang, Ngọc Ánh quân Dịch Tuyết Phùng quanh năm khoác áo choàng lông chồn trắng như tuyết, trong tay nâng thủ lô* cực kỳ hoa lệ do Trọng Tâm quân tặng cho, nằm trên giường mềm chợp mắt.
*lò sưởi nhỏ cầm tay
Vài con tuyết linh thú suốt ngày nằm úp sấp ngủ bên cạnh, xưa nay ở cùng hắn như hình với bóng, thời điểm Thiết Vân bị người của Man Hoang tiếp nhận đến, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
Người cha vẫn luôn nhu thuận ngoan ngoãn của hắn, cả người không che lấp được hơi thở yêu tà, nghe tiếng bước chân đến khẽ nâng mi mắt, lười nhác lại yêu mị liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt cũng ngăn không nổi phong tình đong đầy trong con ngươi.
Thiết Vân chỉ biết rằng toàn bộ Quy Hồng Sơn đều than thở cha hắn đẹp đến mức không giống người phàm, thế nhưng đối với kiếm linh mà nói, nhân loại vô luận xấu đẹp đều là hai con mắt một lỗ mũi một cái miệng, bọn họ căn bản không phân biệt được thế nào là đẹp như thiên tiên, thế nào là hôi dung đất mạo.
Thế nhưng không khoảnh khắc Dịch Tuyết Phùng nhập ma lười biếng giương mắt nhìn hắn kia, hắn đột nhiên minh bạch thế nào là câu hồn nhiếp phách.
Thiết Vân biết trên hết thảy những người nhập ma đều sẽ có hơi thở tà ma kia, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại khí tức này sẽ xuất hiện trên người Dịch Tuyết Phùng.
Hắn khó khăn đi tới, quỳ một gối bên cạnh giường mềm, hơi nâng mặt lên nhìn người kia: "Cha."
Dịch Tuyết Phùng giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ trán của hắn, nhưng không nói lời nào.
Rõ ràng bốn phía đều là dung nham nóng bỏng quay xung quanh, người thường ở đây căn bản sẽ nóng đến mức không thể đứng vững, nhưng bàn tay Dịch Tuyết Phùng lại lạnh lẽo như một khối băng.
Thiết Vân lẩm bẩm nói: "Ta chỉ rời đi mấy ngày thôi, sao lại biến thành như thế này? Vì sao ngươi lại muốn nhập ma?"
Dịch Tuyết Phùng rũ mi nhìn hắn, dưới đuôi mắt một vệt nhàn nhạt ửng đỏ, làm nổi bật thêm ma đồng màu đỏ tươi của hắn, càng thêm mê người.
"Hửm?" Dịch Tuyết Phùng lười nhác phát ra giọng mũi nghi hoặc, cười cười nói, "Nhập ma có gì không tốt."
Thiết Vân đưa tay khoát lên đầu gối của hắn, khăng khăng muốn tìm được một đáp án: "Tại sao?"
Ý cười trên môi Dịch Tuyết Phùng chậm rãi tiêu tan, hắn nhìn Thiết Vân hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:
"Bởi vì ta yêu thích."
Sau lần đó, vô luận Thiết Vân ép hỏi hắn ra sao, hắn đều dùng những lý do căn bản không phải là lý do qua loa đáp lại.
Yêu thích?
Sao có thể chứ, một người đang thuận lợi đi trên con đường tu đạo, sao lại đi làm một thứ người người phỉ nhổ, như chuột chạy qua đường giống như ma tu?
Mãi cho tới bây giờ Thiết Vân vẫn không hiểu nổi.
Ngón tay Dịch Tuyết Phùng không tự chủ nắm lấy tay áo kim tuyến xoa nắn không ngừng, Thiết Vân thấy thế vươn tay đè lại mu bàn tay của hắn, động viên: "Không cần lo lắng, cho dù y có dẫn ngươi đi Thanh tuyền cũng không điều tra được cái gì, đoạt xác là chuyện xưa nay chỉ có lệ quỷ chấp niệm quá sâu mới có thể làm, ngươi..."
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy ta đây, ta đây rốt cuộc là cái gì, cũng là lệ quỷ sao?"
Thiết Vân nghiêm túc nói: "Ngươi là Dịch Tuyết Phùng, ngươi không phải là lệ quỷ."
Dịch Tuyết Phùng: "Nhưng Lâm Phù Ngọc..."
Thiết Vân ngắt lời hắn: "Chẳng lẽ Lâm Phù Ngọc nhất định chính là Lâm Phù Ngọc sao?"
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Thiết Vân nâng tay ôm gò má của hắn để hai người đối mặt với nhau, thanh âm ngày thường non nớt ngoài ý muốn trầm ổn ôn hòa: "Không phải sợ, ngươi chính là ngươi, dù ngươi có là lệ quỷ, Thiết Vân vẫn sẽ luôn che chở cho ngươi."
Dịch Tuyết Phùng luôn cảm thấy câu kia của hắn có ẩn ý, đang định dò hỏi Thiết Vân lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khác nào năm đó sau mỗi lần giao thủ với đồng nhân, hai người ôn nhu ôm ấp với nhau.
Dịch Tuyết Phùng ngây ngẩn cả người.
Thiết Vân nói khẽ bên tai hắn: "Đừng sợ, có được không?"
Dịch Tuyết Phùng cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo trên người Thiết Vân, run rẩy nửa ngày mới gật gật đầu.
Chẳng hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy Thiết Vân tựa hồ có hơi thay đổi.
Trăm năm qua đi, cảnh còn người mất, ngay cả người phảng phất như bàn thạch đồ sộ bất động như Ninh Ngu cũng