Giờ Mão còn chưa tới, tháp cao ở trung tâm Hàn Hoài Xuyên đã truyền đến một chuỗi chuông sớm nồng hậu, từ từ trôi dạt truyền khắp phạm vi môn phái.
Thiết Vân ôm chân Dịch Tuyết Phùng ở phía sau lôi kéo, tha thiết mong chờ: "Cha, cha ruột của ta, ta biết sai rồi, ngươi là người xinh đẹp nhất toàn bộ tam giới, là ta mắt mù mắt đui, ngươi tha lỗi cho ta đi mà."
Dịch Tuyết Phùng mặt không chút cảm xúc đi về phía trước, không hề để Thiết Vân đang đu trên đùi khổ sở cầu xin vào mắt.
Thiết Vân tiếp tục kêu rên: "Cha ngươi đừng bỏ rơi ta mà, mang ta đi Vân Hồ Thành đi, ta rất lợi hại, mấy nhãi con đó không phải là đối thủ của ta, nếu bọn chúng dám bắt nạt ngươi ta có thể đánh cho chúng gào khóc ngao ngao!"
Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ không hề bị lay động, Thiết Vân còn ôm chân hắn mãnh liệt không buông tay, lại đi đến một đoạn đường đá loang loang lổ lổ, đầu gối Thiết Vân muốn nở hoa theo, gào đến mức lỗ tai Dịch Tuyết Phùng cơ hồ muốn nổ tung.
Cuối cùng Dịch Tuyết Phùng không thể nhịn được nữa, cúi đầu lạnh lùng nói: "Dĩ hòa vi quý, đạo lý này ngươi không hiểu sao, đánh cái này đấm cái kia, Lâm Phàn dạy ngươi như thế sao?"
Thiết Vân tội nghiệp ngửa đầu nhìn hắn: "Lâm Phàn còn có biệt danh khác là chiến ma đầu(?), thích nhất bắt người đi luận bàn, lẽ nào cha không nhớ sao?"
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc nửa ngày, trên mặt vẫn còn chút tức giận lạnh lùng chưa phát tác.
Tuy rằng về mặt tình cảm Thiết Vân trì độn, thế nhưng đối với tâm tình của Dịch Tuyết Phùng thì rõ như lòng bàn tay, hắn quan sát một hồi, mới cẩn thận từng li từng tí bò lên ôm lấy eo Dịch Tuyết Phùng, cọ cọ lên lồng ngực của hắn, nói: "Cha xinh đẹp của ta ơi, ngươi mang ta đi đại điển Tiên đạo đi mà, cầu xin ngươi đó."
Khó khăn lắm mới có một nơi tùy ý chém giết, Dịch Tuyết Phùng lại không muốn dẫn hắn ra ngoài chơi, cái này đối với Thiết Vân ham chơi hiếu chiến mà nói chính là chuyện thống khổ nhất trên đời.
Dịch Tuyết Phùng tức giận rốt cục bị câu "cha xinh đẹp" này lấy lòng, hắn sờ sờ đầu Thiết Vân, cong ngón tay búng một cái lên cái trán bóng loáng của hắn, mắng: "Còn nói bậy bạ nữa, đánh gãy chân ngươi."
Thiết Vân sờ cái trán đắc ý cười cười, mới cong cong khóe miệng lại đột nhiên ma sai quỷ khiến cảm thấy cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế, ngay cả việc không hiểu vì sao Dịch Tuyết Phùng lại tức giận cũng như vậy.
Thiết Vân suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra được cảnh tượng này đã gặp ở đâu.
Mãi đến tận khi hắn hóa thành bổn tướng(?) được Dịch Tuyết Phùng nắm trong lòng bàn tay, xuyên qua một nửa Hàn Hoài Xuyên, ở trước cửa thành to lớn nhìn thấy Ninh Ngu đứng trên thạch đài, Thiết Vân mới đột nhiên phát hiện ra nguồn gốc loại cảm giác quỷ dị bất bình thường kia là ở đâu.
Bộ dáng giận dỗi phun khí vừa rồi của Dịch Tuyết Phùng, còn có câu "Đánh gãy chân của ngươi", vậy mà giống y như đúc lão thất phu chết tiệt kia.
Thiết Vân lại bắt đầu lén lút âm mưu nuốt lão già khốn nạn dám làm hư cha hắn kia vào bụng.
Cửa thành Hàn Hoài Xuyên có một tòa thông thiên tháp cao lớn, nguyên bản vùng đất chính giữa bằng phẳng thế nhưng dần dần có vô số vòng ghế đá dâng cao lên, một tầng lại cao hơn một tầng, cuối cùng thành thế nhiều vòng đá vây quanh toàn bộ tháp cao ngay trung tâm.
Mà ở đỉnh tháp cao nhất, Vân Hồ Thành đã dừng chân được một buổi tối.
Vô số đệ tử ngồi trên băng đá chờ đợi, không biết từ khi nào, Dịch Tuyết Phùng vừa đến cửa thành, dung mạo xuất sắc kết hợp với phục trang chói mù mắt nhất thời dẫn tới bao nhiêu ánh nhìn, còn có người che miệng cười trộm, cùng đồng bạn chỉ trỏ bàn tán không ngừng.
Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của người khác, mắt nhìn thẳng đi tới, tính toán chọn một chỗ không người ngồi đợi.
Thiết Vân an ủi hắn: "Không có chuyện gì, dù cha có ăn mặc thành như vậy, cũng vẫn đẹp hơn bọn họ như thường."
Chỉ là có chút chói mắt.
Dịch Tuyết Phùng không đáp, hắn híp mắt nhìn quanh bốn phía: "Dạ Phương Thảo bọn họ đi đâu rồi? Ngươi nhìn thấy không?"
Thiết Vân bay lên nhìn một chút, hồi lâu mới nói: "Ầy, kia kìa, một cái đầu trọc chói lóa, nhìn rõ lắm nha."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Đám người Dạ Phương Thảo thấy Dịch Tuyết Phùng từ nãy, Dịch Tuyết Phùng vừa nhìn sang, Dạ Phương Thảo liền đứng lên vẫy tay với hắn.
Thiết Vân dịu ngoan vắt bên hông của Dịch Tuyết Phùng, cùng Dịch Tuyết Phùng chầm chậm bước tới chỗ Dạ Phương Thảo.
Dịch Tuyết Phùng còn chưa tới, Dạ Phương Thảo đã chỉ vào một thân rêu rao của hắn kia rồi cười phớ lớ với Giang Tức Vọng đứng bên cạnh: "Ngươi xem bộ dạng của hắn kìa, lúc ta cập quan cũng không thèm ăn mặc hoa hòe lòe lẹt đến như thế, hắn không biết mất mặt sao? Á há há há!"
Giang Tức Vọng bất đắc dĩ nhìn hắn: "Ngươi a, sớm muộn gì cũng hại thân do cái tính không giữ mồm giữ miệng đó."
Dịch Tuyết Phùng tư thái thản nhiên đi tới đứng cạnh bọn họ, nhàn nhạt nói: "Đại sư, ngươi mang theo Dạ Minh Châu trên người sao?"
Dạ Phương Thảo không rõ, điểm điểm Linh Phân Ngọc thắt trên cổ: "Ở đây sao, hỏi cái này làm gì?"
Dịch Tuyết Phùng hết sức chân thành: "Ta thấy chúng ta không cần mang đâu, đầu của ngươi đủ để thay thế được Dạ Minh Châu rồi."
Dạ đại sư: "..."
Dạ Phương Thảo lập tức nổi giận: "Lâm Phù Ngọc cha ngươi..."
Ầm ầm ầm ——
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, dọa Dạ Phương Thảo sợ hết hồn, vội vã ôm đầu ngồi xổm xuống.
Hắn càn quấy quen rồi, thiếu chút nữa đã quên cha của Lâm Phù Ngọc chính là vị Lâm Phàn Quân phi thăng nhập thiên đạo kia.
Dịch Tuyết Phùng mím mím môi, nhìn thấy Dạ Phương Thảo bị sợ đến như vậy, nhịn không được trực tiếp bật cười.
Giang Tức Vọng kéo Dạ Phương Thảo ngồi chồm hỗm trên mặt đất lên, tức giận nói: "Ngươi mỗi chút tiền đồ này, mau đứng dậy, không ai muốn đánh ngươi, là động tĩnh truyền tống tháp cao."
Dạ Phương Thảo lúc này mới tiểu tâm dực dực buông tay ra, đỡ ghế đứng lên.
Dịch Tuyết Phùng ở bên cạnh cong con mắt cười cười, Dạ Phương Thảo phẫn hận lườm hắn một cái, cũng không dám tiếp tục ân cần hỏi thăm cha hắn như vừa nãy.
Mọi người dồn dập ngẩng đầu nhìn lên.
Bên cạnh tháp cao Hàn Hoài Xuyên đã có vô số bùa chú sáng lên, lối vào chầm chậm mở ra một con đường to lớn nối thẳng đến cửa đá, âm thanh cửa đá mở ra cực kỳ trầm vọng, kèm theo trong đó còn có tiếng phiến đá ma sát nhau chói tai.
Mặt đất dưới chân bọn họ hơi rung nhẹ, uy áp phía trên tháp cao mạnh mẽ như thác đổ, các đệ tử cách khá xa bị ép tới mức suýt nữa quỳ sụp trên mặt đất.
Ninh Ngu cùng một đại năng tam giới khác chẳng biết từ khi nào đã đứng ở phía trước tháp cao trước, một hồng y nữ nhân chậm rãi nâng cán dù, mép dù rũ xuống từng dải hồng trù*, bị gió thổi phất qua chậm chậm phiêu du bốn phía, hoàn toàn ngăn cách uy áp từ trên ép xuống ở bên ngoài.
*hồng trù = lụa đỏ
Nàng nhàn nhạt hướng về phía Ninh Ngu bên cạnh nói: "Ninh Ngu sư huynh, ngươi đang nhìn ai?"
Ninh Ngu thu tầm mắt lại, không hề trả lời vấn đề này: "Không