Trông lúc ngất đi Dịch Tuyết Phùng mơ một giấc mộng, hoảng hốt mơ về thời điểm vô lo vô nghĩ trước kia.
Sườn núi bọn họ ở cách ngọn núi chính phong Quy Hồng Sơn một con rạch*, ở giữa là một cây cầu treo thật dài nối hai đầu, sáng sớm mây mù xuyên qua cầu treo, không khác nào tiên cảnh.
*Trong qt: lạch trời, lạch trời là cái chi mn???
Dịch Tuyết Phùng níu tay Ninh Ngu, chân đạp trên chân y, kì kèo không muốn bước tiếp, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng: "Không đi, Tuyết Phùng không đi!"
Ninh Ngu cũng không quan tâm, ngược lại sức phản kháng của con nít còn chưa bằng một bao gạo, đơn giản thô bạo lôi kéo cổ tay mảnh khảnh của hắn đi tới phía cầu treo.
Dịch Tuyết Phùng bị lôi đi lảo đảo, thấy thần sắc Ninh Ngu vẫn lãnh khốc không đổi, ủy khuất mềm mại gọi y: "Sư huynh.
"
Ninh Ngu nghe âm thanh hắn mang theo tiếng khóc nức nở, từ bi dừng bước, cúi đầu nhìn hắn: "Hửm?"
Ngón tay nhỏ nhắn của Dịch Tuyết Phùng chỉ về phía cầu treo, run rẩy nói: "Cầu kia, cao, sẽ ngã xuống.
"
Ninh Ngu cười nhạo một tiếng: "Ta đi nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa ngã xuống? Bớt nói nhảm, hôm nay ngươi nhất định phải học tiết buổi sáng cho ta, chính mình bao nhiêu tuổi rồi ngươi còn không biết sao?"
Dịch Tuyết Phùng bẻ bẻ ngón tay: "Ta mới sáu tuổi.
"
Ninh Ngu thoáng nhướng mi: "Bỏ chữ mới đi cho ta.
"
Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, bỏ đi chữ "mới": "Ta sáu tuổi.
"
Hai năm qua thân thể của hắn vô cùng yếu ớt nhiều bệnh, Thu Mãn Khê hao tốn nhiều tinh lực mới điều dưỡng khá hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ cũng tròn hơn, cảm giác xoa nắn phi thường tốt.
Cha mẹ Ninh Ngu đều là người phàm, từ nhỏ mẫu thân y chết sớm, người cha yêu rượu hơn mạng kia không quan tâm y, có lúc uống say còn quyền đấm cước đá, hơi đâu quản việc đi học của y, cho nên kéo dài đến khi y mười mấy tuổi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả tên của mình cũng không viết được, mù chữ hoàn toàn.
Thuở nhỏ Ninh Ngu lớn lên ở phố phường, buông thả bản thân tùy tiện trưởng thành mười mấy năm, ở trấn nhỏ bên kia dựa vào kéo bè kéo lũ đánh nhau trở thành nhất bá, Ninh bá chủ chưa bao giờ nói đạo lý, chỉ thô tục hết lần này đến lần khác cầm gậy cùng lưu manh du côn đánh nhau.
Mãi đến khi được Thu Mãn Khê mang tới Quy Hồng Sơn, y mới từ từ thu liễm bản tính ác liệt dưỡng thành từ nhỏ, tận lực biến bản thân thành quân tử ôn lương cung kiệm nhượng*Thu Mãn Khê hy vọng.
*Ôn lương cung kiệm nhượng: ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhượng
Có điều Ninh - cả ngày chỉ suy nghĩ đánh người đánh chỗ nào mới đau - Ngu khi đó căn bản không biết "Ôn lương cung kiệm nhượng " có ý gì, chỉ có thể miễn cưỡng thu lại một thân lệ khí, gặp phải chuyện không thể giải quyết bằng bạo lực, chỉ có thể trầm mặt dùng ánh mắt phóng thích sát khí.
Như vậy qua lại mấy năm, khí chất lưu manh từ phố phường của y rốt cục cũng rút đi, chỉ là y như phủ thêm một tầng ngụy trang, bản tính trong xương tủy thỉnh thoảng vẫn lộ ra như cũ, cực kỳ đáng ghét.
Đại khái khi còn bé không được nhận giáo dưỡng tốt, nên Ninh Ngu coi tiết buổi sáng là một chuyện rất đáng mong đợi.
Có thể trên khắp Quy Hồng Sơn, tay đánh đệ tử trên sườn núi, chân đá trưởng lão chủ phong, có thể nói không chuyện ác nào là không làm, thế nhưng không gì có thể ngăn cản y dự tiết buổi sáng.
Nhất bá Quy Hồng Sơn nóng lòng học tiết buổi sáng lạnh lùng nhìn Dịch Tuyết Phùng, mưu đồ doạ nạt tiểu sư đệ, khiến hắn nghe lời mình.
"Không phải ngươi nói sẽ ngoan sao?" Ninh Ngu nói, "Sao bây giờ lại không nghe lời ta?"
Dịch Tuyết Phùng giãy dụa thêm chút, vô cùng đáng thương nhìn y.
Giữa mày hắn điểm hai điểm chu sa đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ có vẻ càng tái nhợt.
Sáng nay trước khi hắn bị Ninh Ngu đẩy ra ngoài đi học tiết buổi sáng, Thu Mãn Khê nâng nghiên mực chu sa cẩn thận từng li từng tí một điểm cho hắn điểm son khai trí.
Nhưng đêm qua Thu Mãn Khê uống rượu suốt cả buổi tối, buổi sáng đầu đau sắp nứt, tay cầm bút chu sa hơi phát run.
Điểm lần thứ nhất, Thu Mãn Khê ngẩn ngơ, "nha" một tiếng, nói: "Lệch rồi?"
Dịch Tuyết Phùng níu lấy ống tay áo Thu Mãn Khê, ngồi trên băng ghế cao cao lắc lắc chân ngắn, mờ mịt "a" một tiếng.
Thu Mãn Khê vuốt ống tay, thuần thục quăng nồi*: "Đều do ngươi túm tay áo của sư phụ, ta mới điểm lệch, đừng lộn xộn nữa, ta điểm lại cho ngươi một cái.
"
*quăng nồi: ý là đổ lỗi cho người khác.
Dịch Tuyết Phùng thập phần nhu thuận, lập tức bé ngoan thả ống tay áo ra, hơi ngẩng đầu, mặt mày quấn quýt nhìn sư tôn.
Thu Mãn Khê bị ánh mắt trong suốt của hắn nhìn, có hơi chột dạ, ho khan một tiếng, lương tâm bộc phát hiện thả bàn tay run cầm cập xuống, vội vàng cầu cứu Ninh Ngu đang chờ ở bên ngoài đến thiếu kiên nhẫn.
Chu sa này một khi đã điểm, mãi cho đến cập quan rửa cũng không sạch, Ninh Ngu nhìn thấy bộ dạng của Dịch Tuyết Phùng, trừng mắt nhìn Thu Mãn Khê một cái.
Thu Mãn Khê lập tức lấy lòng hướng cười cười với y, hai tay dâng tặng bút chu sa.
Thiếu niên Ninh Ngu không hổ cầm kiếm, tay vững như bàn thạch, nhanh chóng cầm bút chu sa điểm một cái, ngay chính giữa—— mặc dù có hai điểm chu sa cực kỳ kỳ quái, thế nhưng so với vừa nãy tốt hơn rất nhiều.
Dịch Tuyết Phùng vội vã từ trên băng ghế nhảy xuống, vui vẻ đi tìm gương: "Gương đâu, gương gương!"
Thu Mãn Khê tiện tay bấm một pháp quyết di dời toàn bộ gương trong phòng ra bên ngoài, dỗ hắn: "Mau đi dự tiết buổi sáng đi, đừng tìm gương nữa.
"
Dịch Tuyết Phùng không rõ vì sao, cắn ngón tay hỏi hắn: "Đẹp không ạ?"
Thu Mãn Khê nói: "Đẹp lắm, đẹp vô cùng, tiểu đồ nhi của ta bất luận như thế nào cũng đẹp.
"
Dịch Tuyết Phùng nghe vậy lập tức vui vẻ gật đầu.
Thu Mãn Khê không biết là, câu nói qua loa này của hắn, trực tiếp dẫn đến mắt thẩm mỹ kỳ dị sau khi lớn lên của Dịch Tuyết Phùng, khiến vô số người mỗi khi nhắc tới Dịch Tuyết Phùng, chính là "tiểu mỹ nhân mắt mù kia " mở đầu.
Dịch Tuyết Phùng lại không có tự giác của một người mắt thẩm mỹ xấu đến kinh thiên động địa, trái lại thập phần tự tin: "Sư tôn ta nói ta như thế nào cũng đẹp.
"
Điểm xong chu sa, Thu Mãn Khê liền lôi kéo hắn tới cột mốc ở biên giới sơn môn thì thầm một đống pháp quyết khai trí, xong Dịch Tuyết Phùng mới bị Ninh Ngu cưỡng ép lôi kéo đi đến chủ phong* dự tiết buổi sáng.
*ngọn núi chính
Đối với hài tử chưa thấy bao nhiêu sự đời mà nói, cầu treo mây mù bao phủ không biết đi về nơi nào chính là vật đáng sợ nhất hắn từng thấy, mặc kệ Ninh Ngu nói thế nào cũng không chịu đi.
Ninh Ngu uy hiếp hắn: "Ngươi không đi ta lập tức ném ngươi ném xuống.
"
Dịch Tuyết Phùng che lỗ tai ngồi chồm hỗm dưới đất, nhỏ giọng nói: "Ta không nghe thấy, Tuyết Phùng không nghe thấy sư huynh đang nói gì cả.
"
Ninh Ngu: "! "
Dịch Tuyết Phùng ngồi bên cầu treo dằn vặt nửa khắc, mắt thấy tiết buổi sáng sắp bắt đầu, Ninh Ngu không thể nhịn nổi nữa.
Y tiến lên, một tay ôm lấy eo Dịch Tuyết Phùng, kẹp hắn bên hông mình, sải bước đạp lên cầu treo.
Dịch Tuyết Phùng vội kêu y: "Sư huynh! Sư huynh sư huynh!"
Cầu treo quá dài, Ninh Ngu vừa bước lên, toàn bộ cầu treo liền ngã trái ngã phải, cuồng phong cùng mây mù phất qua thân thể hai người, Dịch Tuyết Phùng sợ đến mức cả người phát run.
Ninh Ngu không chút e ngại, bước đi vững vàng, cảm nhận thân thể run rẩy của Dịch Tuyết Phùng trên cổ tay, sợ hắn run đến rơi xuống, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nếu sợ thì bịt mắt lại.
"
Dịch Tuyết Phùng vội vã nhấc tay nhỏ bưng kín hai mắt.
Một lát sau, Ninh Ngu xuyên qua cầu treo thật dài, thả Dịch Tuyết Phùng xuống đất.
Dịch Tuyết Phùng đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa té ngã trên mặt đất, hắn loạng choà loạng choạng ôm chặt lấy chân Ninh Ngu, ngẩng đầu hai mắt rưng rưng nhìn y.
Ninh Ngu cười nhạo một tiếng: "Sợ?"
Y thầm nghĩ tiểu hài tử chính là phiền phức như vậy, chỉ chút chuyện thôi cũng bị doạ khóc.
Dịch Tuyết Phùng đưa tay muốn ôm, đôi mắt sáng lấp lánh: "Sư huynh! Chơi vui, còn muốn đi thêm lần nữa.
"
Ninh Ngu: "! "
Đứa nhỏ này, thật không giống người thường.
Cách đó không xa chuông sớm Quy Hồng Sơn đã xa xôi vang lên, mặt Ninh Ngu trầm xuống, ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong ngực, mũi chân điểm một cái, thân thể như cung tên xông ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã đến Thủ Tri Đường.
Bài buổi sáng còn chưa bắt đầu, các đệ tử sơn môn khác đã ngồi kín Thủ Tri Đường, đang tụm năm tụm ba nói chuyện.
Ninh Ngu đặt Dịch Tuyết Phùng xuống, mắt nhìn thẳng bước vào Thủ Tri Đường.
Dịch Tuyết Phùng ở Quy Hồng Sơn hai năm chưa từng gặp nhiều người như vậy, hắn có chút sợ sệt theo sau Ninh Ngu, lôi kéo vạt áo của y chậm rì rì đi về phía trước.
Cửa Thủ Tri Đường mở he hé nửa cánh, chỉ cần không phải người mập thành quả cầu có thể dễ dàng tiến vào, thế nhưng xưa nay thiếu niên Ninh Ngu chưa từng ngoan ngoãn đi đường, đại khái cảm thấy khí thế của mình nửa cánh cửa căn bản không xứng, trực tiếp nhấc chân đá văng nửa cánh còn lại, nghênh ngang bước vào.
Y gây ra động tĩnh quá lớn, Thủ Tri Đường nháy mắt an tĩnh, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía y.
Ninh Ngu chính là loại người không gây chuyện thì sống không yên, mọi người có vẻ đã quen, sau khi liếc y một cái, tầm mắt di chuyển xuống dưới, rơi vào bàn tay nhỏ đang bám vào góc áo của y.
Thời điểm mọi người xác định được đằng sau họ Ninh vô liêm sỉ kia là một đứa nhỏ, toàn bộ Thủ Tri Đường lập tức sôi trào, tất cả đều nhón mũi chân nhìn phía sau Ninh Ngu, muốn chứng kiến vị thần nhân nào dám thân cận đại ma đầu như thế, hơn nữa còn không bị đánh bay.
"Ai ai, ngươi có thể nhìn thấy không? Sao mà chỉ thấy được mỗi cánh tay vậy, Ninh ma đầu cản đường hết rồi, í ngươi xem, trên cánh tay mập mạp còn có một xoáy lông nhỏ kìa.
"
"Nghe nói mấy năm trước Thu sư thúc thu được một tiểu đồ nhi, vậy nên đứa nhỏ thể yếu nhiều bệnh chưa từng ra khỏi sơn môn, có phải chính là hắn không?"
"Tiểu sư đệ! Chúng ta có tiểu sư đệ!"
"! "
Đám người ồn ào túi bụi, dọa đến Dịch Tuyết Phùng càng chui tít ra sau mông Ninh Ngu trốn.
Ninh Ngu mặc kệ đám sư huynh đệ phế vật cuồng xoa nắn này, một tay dắt Dịch Tuyết Phùng đến chỗ ngồi của mình.
Y vừa động, thân thể nhỏ bé của Dịch Tuyết Phùng trực tiếp bại lộ trước mặt mọi người.
Kiếm tu trên Quy Hồng Sơn khá nhiều, mỗi người đều là hán tử thô bạo, ngày ngày vung kiếm mồ hôi đổ như mưa, hơn nữa thông thường sau mười tuổi mới tiến nhập Quy Hồng Sơn, nhiều năm như