Dịch Tuyết Phùng thư thư phục phục* ngồi trên giường nhỏ bên cửa sổ nâng bát uống thuốc, khó giải thích được cảm giác lỗ tai nóng lên.
*khoan khái dễ chịu
Hắn tiện tay sờ sờ vành tai, hàm hồ nói: "Ai đang mắng ta?"
Bên tai vang lên động tĩnh nho nhỏ, Dịch Tuyết Phùng quay đầu liếc mắt một cái, Thiết Vân chẳng biết lúc nào đã khôi phục thành hình người, đang ôm đầu gối co ro ngồi dưới giường u oán nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng bị tức tới nở nụ cười: "Ngồi dưới đất làm gì? Ngươi là chó con sao, đứng lên."
Thiết Vân thử nắm lấy vạt áo của hắn, nhìn thấy dáng vẻ không muốn bỏ qua của Dịch Tuyết Phùng, lại thử thăm dò đưa tay khoát lên đầu gối của hắn.
Tâm tình Dịch Tuyết Phùng hiện tại vô cùng tốt, lười chấp nhặt với hắn, nói: "Không muốn ngồi thì đứng lên nói chuyện với ta."
Thiết Vân cẩn thận từng li từng tí một đứng lên, rũ mi mắt nhỏ giọng nói: "Thiết Vân không muốn nói."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng mở tay hắn ra, liếc mắt một cái: "Không muốn nói? Cây ngay không sợ chết đứng đúng không? Làm sao, ngươi ở ngay trước mặt ta muốn giết người ta còn chưa tức giận, ngươi ngược lại một mình tự giận dỗi, rốt cuộc học ở đâu cái tính khí này?"
Thiết Vân đang định mở miệng, Dịch Tuyết Phùng giơ tay đánh gãy hắn: "Chớ có nói học từ ta, ta không dạy ngươi cái này."
Thiết Vân đành phải ngậm miệng lại, Dịch Tuyết Phùng khó bề tin tưởng hỏi: "Ngươi thật sự định nói học từ ta?"
Thiết Vân không muốn nói chuyện, cúi đầu nhìn mũi chân mình cọ cọ trên giường nhỏ.
Dịch Tuyết Phùng bị loại thái độ cự tuyệt này của hắn làm cho có chút nổi nóng, nhưng tốt tính cố mạnh mẽ nhẫn nhịn lại, hít sâu một hơi, nói: "Nói đi, ma tức trên người ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thiết Vân có chút mờ mịt nhìn hắn: "Ma tức gì cơ?"
Dịch Tuyết Phùng vỗ bàn một cái: "Đừng nghĩ giả ngu với ta! Những thứ khác ngươi có thể lừa gạt, nhưng cái này thì không được! Nói!"
Thiết Vân bị động tĩnh dọa run một cái, sợ sệt nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng đối diện tầm mắt của hắn, cau mày, tâm tình vừa mới cứng lên đột nhiên có chút mềm nhũn, xoa xoa mi tâm, tận lực để cho mình tâm bình khí hòa cùng Thiết Vân nói chuyện.
"Ta chỉ muốn biết chân tướng thôi, không có ý tứ nào khác." Dịch Tuyết Phùng ngoắc ngoắc tay, "Đến đây."
Thiết Vân nhìn hắn, ngoài ý muốn không nghe lời tiến lên, trái lại còn lui về sau một bước.
Cánh tay Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, chau mày: "Tam giới trăm ngàn năm qua chưa từng có chuyện kiếm linh nhập ma, ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì —— Dịch Thiết Vân! Đứng lại! Hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng cho ta thì đừng hòng rời đi!"
Thiết Vân căn bản không muốn nói những việc này với Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng thái độ Dịch Tuyết Phùng khác thường từng bước ép sát, hắn thực sự không chống đỡ được, đang muốn giở lại trò cũ biến về thân kiếm, Dịch Tuyết Phùng đã sớm nhìn ra ý đồ của hắn, thân thủ một phát bắt được cánh tay nhỏ.
Linh lực trên người Thiết Vân đột nhiên im bặt, nếu bây giờ hắn biến trở về thân kiếm, năm ngón tay của Dịch Tuyết Phùng lập tức bị tước mất.
Dịch Tuyết Phùng bắt lấy hắn, ngón tay dùng sức: "Nói cho ta."
Đây là lần đầu tiên Dịch Tuyết Phùng cố chấp muốn biết một chuyện như vậy, loại tình cảm thân cận sâu đậm thần bí không rõ ngọn nguồn khiến hắn không ức chế được sợ hãi, cần phải có một đáp án mới có thể làm nỗi lòng lo lắng của hắn buông xuống.
Thiết Vân vẫn luôn mím môi, trong mắt đều là giãy dụa.
Giọng Dịch Tuyết Phùng khẽ run, gần như là cầu xin: "Thiết Vân, chỉ có ngươi..."
Ngón tay Thiết Vân run lên.
Dịch Tuyết Phùng: "Cho ta một câu trả lời, ta chỉ muốn an lòng, Thiết Vân..."
Hắn sống nhiều năm như vậy, người mang tình cảm chân thành nhất là sư tôn, nhưng bỏ lỡ trăm năm, người đã sớm có đồ đệ khác, dù bây giờ hắn quay lại hậu thế, Thu Mãn Khê có thể đối đãi với hắn như lúc ban đầu, nhưng tuyệt đối không thể trở lại giống như trăm năm trước.
Người hắn ái mộ nhất là sư huynh, nhưng y không chút lưu tình vứt bỏ chân tâm hắn nâng đến trước mặt, càng ngày càng xa.
Dịch Tuyết Phùng có vô số sư huynh, bạn tốt, nhưng sau khi hắn nhập ma, tất cả đều bỏ hắn mà đi, cuối cùng lưu lại bên cạnh, cũng chỉ có Thiết Vân.
Có lẽ Thiết Vân quá mức vô tâm vô phế*, cho dù cùng Dịch Tuyết Phùng trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết ở Man Hoang cũng vẫn như cũ dương dương tự đắc, cả ngày lượn tới lượn lui trước mặt Dịch Tuyết Phùng, vì hắn ca hát giải buồn.
* *Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là "Không tim, không phổi", thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ.
Trong lòng Dịch Tuyết Phùng, Thiết Vân là đặc biệt nhất, mà loại đặc biệt này khiến hắn không chịu được việc Thiết Vân mảy may che giấu bất cứ chuyện gì dù là nhỏ nhất với hắn.
Dịch Tuyết Phùng gần như hấp hối víu lấy nhánh cây cứu mạng là Thiết Vân, cho dù bất cứ lúc nào cũng có thể chết đuối nhưng hắn tuyệt đối không buông tay.
Thiết Vân ngơ ngác nhìn đối phương, đuôi mắt Dịch Tuyết Phùng vừa khóc xong còn ửng đỏ, thêm gương mặt âm nhu đến cực điểm của Lâm Phù Ngọc, khiến hắn bản năng muốn nói thẳng tất cả mọi chuyện ra.
Có điều kích động chỉ trong nháy mắt, Thiết Vân nhanh chóng thu liễm tâm tình, môi mỏng mấp máy, hắn nâng tay xoa bên mặt Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không tin ta sao?"
Dịch Tuyết Phùng lắc đầu: "Ta chỉ lo sợ."
"Không cần phải sợ." Thiết Vân điểm điểm vào mi tâm hắn, nói, "Bản mệnh chúng ta liên kết, đồng sinh cộng tử.
Dù ta có chết cũng sẽ không thương tổn đến ngươi, ngươi chỉ cần biết như vậy là đủ rồi."
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, sờ sờ mi tâm: "Từ khi nào? Không phải ta giải trừ khế ước rồi sao?"
Sau khi kiếm linh nhận chủ, sẽ cùng bản mệnh tu sĩ tương liên, đồng cảm cộng tình, xưng là "Khế", năm đó đại khái Dịch Tuyết Phùng nhận ra bản thân không còn sống lâu nữa, liền đưa Thiết Vân cho Lâm Phàn Quân, thuận tiện không màng Thiết Vân gào khóc khuyên can, cưỡng ép giải khai "Khế" đồng sinh cộng tử của bọn họ.
Thiết Vân cầm lòng bàn tay của hắn áp lên mặt mình cà cà, nói: "Sau khi ngươi trở lại ta liền một lần nữa nhận chủ."
Chân mày Dịch Tuyết Phùng nhíu chặt hơn: "Nói hưu nói vượn, "khế" cần tu sĩ đến vẽ bùa bày trận, kiếm linh sao có thể tự làm được? Ngươi không được gạt ta."
Thiết Vân: "Đó là nhân loại các ngươi tự cho là đúng, không phải ngươi vừa nói kiếm linh không thể nhập ma sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi..."
Thiết Vân không muốn nói nhiều với Dịch Tuyết Phùng, hắn cong mắt nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, nhìn thập phần hiền lành vô hại —— nếu không phải tại Vân Hồ Thành Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy một mặt lãnh khốc vô tình của hắn, lúc này thật sự bị hắn lừa gạt qua chuyện.
Dịch Tuyết Phùng: "Thiết..."
Thiết Vân không chờ hắn hỏi những vấn đề khác, nhanh chóng buông tay, lui về sau ba bước, hóa thành bổn tướng xuyên trở về trong vỏ kiếm.
Dịch Tuyết Phùng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, mới phẫn hận trừng Thiết Vân kiếm dưới đất.
Hắn hỏi nửa ngày, vẫn không hỏi được một câu hữu dụng.
Dịch Tuyết Phùng đi tới bên cạnh Thiết Vân kiếm, lạnh mặt khua tay múa chân, suy nghĩ làm cách nào dằn vặt Thiết Vân kiếm, cửa bên cạnh đột nhiên bị người một cước đá văng, động tĩnh lớn hù Dịch Tuyết Phùng sợ hết hồn, ngơ ngác quay đầu nhìn lại.
Người đạp cửa phòng chính là Ninh kiếm tôn tính khí táo bạo, cũng chỉ có y mới dám không lễ nghi đạp bay cửa phòng tiểu tiên quân như vậy.
Ninh Ngu trầm mặt đi vào, một tay đặt sau thắt lưng, khí thế càng thêm doạ người, tựa hồ muốn rút kiếm chém người.
Dịch Tuyết Phùng vỗ ngực thở hổn hển mấy cái, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhìn y, nói: "Kiếm tôn có việc gì?"
Hai con mắt rực lửa của Ninh Ngu gắt gao nhìn hắn: "Lâm, Phú, Ngọc, ta thực sự đã xem thường ngươi, bản lĩnh của ngươi thật lớn quá!"
Vậy mà lừa được Thu Mãn Khê đến làm chỗ dựa.
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn y, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kiêu ngạo như Ninh Ngu, tất nhiên không thể nói ra sự tình chính mình bị sư tôn đánh mười mấy lần, chỉ có thể phẫn hận xẻo hắn thêm vài lần, lòng bàn tay sưng tấy khoát sau thắt lưng khẽ run rẩy.
Dịch Tuyết Phùng không rõ nguyên do: "Kiếm tôn?"
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Ít nói nhảm, đi ra luyện kiếm."
Dịch Tuyết Phùng nhìn sắc trời một chút, nói: "Kiếm tôn, hiện tại đã đến giờ Tý, luyện kiếm gì nha?"
Ninh Ngu nói: "Hoặc là luyện kiếm, hoặc là đưa Thiết Vân kiếm cho ta, tự ngươi chọn."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng mò cằm suy tư một chút, phảng phất đã quyết định: "Được."
Ninh Ngu cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ nhanh chóng luyện con mẹ nó kiếm, vung hai vạn* lần, ngươi không mệt chết, ta đổi sang họ ngươi.
*hai vạn=20 ngàn
Dịch Tuyết Phùng thập phần xa hoa nói: "Thiết Vân kiếm, ngươi cầm đi."
Ninh Ngu: "..."
Thiết Vân: "..."
Thiết Vân không thể giả chết nữa, lập tức điên cuồng truyền âm với Dịch Tuyết Phùng.
"Cha! Cha ruột! Ta sai rồi ta sai rồi!"
"Ta mười phần sai, nghiệp chướng nặng nề, ta nguyện lấy cái chết tạ tội, ngươi có thể tuyệt đối không thể giao ta cho Ninh thất phu a a a!"
"Cha!"
Dịch Tuyết Phùng mắt điếc tai ngơ, đáy mắt chân thành nhìn kiếm tôn, cả mặt viết đầy "Nhanh đem Thiết Vân kiếm đi đi, cầu xin ngươi đó".
Dịch Ngu: "..." =)))))
Phạt không được Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu suýt nữa tức chết, oán hận trừng Dịch Tuyết Phùng,