Đôi mắt Ninh Ngu hơi thu lại, lạnh lùng quét một người ba thú xung quanh: "Không nghe thấy sao? Đi ra ngoài.
"
Mọi người: "! "
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Ngay cả khí lực tức giận Dịch Tuyết Phùng cũng không có, không thèm nhìn y xoay người rời đi, Ninh Ngu trở tay vung một cái, trực tiếp phất Thanh Xuyên Quân cùng ba con ngốc thú kia bay ra đại điện, không chờ bọn hắn phản ứng, đóng cửa cái sầm.
Dịch Tuyết Phùng mặc kệ y, đi tới cửa bên hông, cất bước muốn đi vào Thiên điện Ngọc Ánh, Ninh Ngu bước nhanh theo tới, nhìn dáng vẻ tựa hồ lại muốn bắt lấy tay Dịch Tuyết Phùng, nhưng sợ hắn tức giận.
Dịch Tuyết Phùng không quay đầu: "Ngươi cũng đi ra ngoài.
"
Ninh Ngu mắt điếc tai ngơ bước nhanh theo cản hắn, cùng hắn tiến vào Thiên điện.
Ngọc Ánh điện hiện tại so với trăm năm trước không có nửa phần biến hóa, hành lang thông tới Thiên điện không nhiễm một hạt bụi, nghĩ đến bên trong tẩm điện đại khái cũng sẽ không thay đổi nhiều.
Ninh Ngu cùng hắn đi về phía trước, thấy hắn một bộ không muốn để ý tới mình, cau mày nói: "Ngươi nguyện ý quay về Man Hoang không phải vì ta sao? Sao bây giờ lại không muốn để ý đến ta?"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Dịch Tuyết Phùng rốt cục không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tính tình tưởng bở của ngươi lúc nào mới sửa lại đây?"
Ninh Ngu thuận miệng nói: "Chỉ đối với ngươi! Cái gì? Tưởng bở?"
Dịch Tuyết Phùng quay đầu lại mạnh mẽ lườm y: "Ta chỉ vì Mục Tuyết Thâm mà đến, chờ ta giết hắn xong sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này.
"
Chân mày Ninh Ngu nhíu chặt hơn, đồng tử có chút âm u, có điều chốc lát liền tiêu thất, đại khái là chuyện xấu nhất đã trải qua, loại thất bại nho nhỏ này y căn bản không để ở trong lòng.
"Mục Tuyết Thâm?" Ninh Ngu liền đi theo, nói, "Chính là kẻ xấu xí trong tâm ma của ngươi? Ngươi xưa nay chưa từng nói cho ta ngươi quen biết người này, hả? Tại sao không nói cho ta?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ninh Ngu!"
Ninh Ngu không chút nhận ra tức giận của Dịch Tuyết Phùng, nói: "Gọi sư huynh.
"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Dịch Tuyết Phùng cảm thấy không thể câu thông cùng y, mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước.
Ninh Ngu vươn tay móc ra từ trong tay áo một cái bình lưu ly, nói: "Đây là một tia phân thần của Mục Tuyết Thâm ta lấy được tại Vân Hồ Thành, hẳn sẽ hữu dụng với ngươi.
"
Dịch Tuyết Phùng giơ tay đi đoạt, nhưng nhanh nhẹn Ninh Ngu đưa tay lên cao, nói: "Gọi sư huynh.
"
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: "Sư huynh, nếu ta nhớ không lầm, lúc đó ta rõ ràng đã chiếm được sợi phân thần này, là ngươi đột nhiên chắn ngang nhúng tay vào chuyện của ta rồi đoạt mất, à, đúng rồi, ngươi còn nói cái gì, để ta ngẫm lại.
"
Mặt Ninh Ngu nhất thời trắng bệch.
Ngón tay trắng như tuyết của hắn nhẹ nhàng điểm điểm môi, tựa như đang cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày mới ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Nhớ ra rồi, gương mặt khiến ta chán ghét nhất.
"
Ninh Ngu nói: "Ngươi nghe ta giải thích.
"
Dịch Tuyết Phùng thu tay, vòng trước ngực, nhàn nhạt nói: "Giải thích đi, ta nghe đây.
"
Ninh Ngu nói dối mặt không đổi sắc, nói: "Là ngươi nghe lầm, ta chưa từng nói câu nói này.
"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Giải thích cũng không thèm giải thích?
Ninh Ngu đưa bình lưu ly cho Dịch Tuyết Phùng, xem như là phần thưởng hắn nghe lời gọi mình sư huynh.
Khóe môi Dịch Tuyết Phùng co rúm, cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy nhét vào tay áo trở về tẩm điện.
Ninh Ngu kiên nhẫn đuổi tới, nói: "Ngươi không thể ở tại Ngọc Ánh điện, Mục Tuyết Thâm không biết trốn ở góc nào Man Hoang, nếu để hắn nhận ra dị thường biết ngươi đoạt xá trở lại, nhất định sẽ rút dây động rừng.
"
Lời này miễn cưỡng xem là lời người nói, Dịch Tuyết Phùng dừng bước, nghiêng đầu nhìn y, nói: "Vậy Kiếm tôn cảm thấy, ta phải ở nơi nào?"
Ninh Ngu cưỡng ép kéo căng, mặt không chút thay đổi: "Chỗ của ta.
"
Dịch Tuyết Phùng chỉ tay ra cửa: "Đi ra ngoài.
"
Ninh Ngu: "! "
Ninh Ngu kéo tay của hắn, lùi một bước: "Ta tự mình tìm cho ngươi một viện tử, thành?"
Dịch Tuyết Phùng dừng bước, nghi ngờ nhìn y nửa ngày mới rốt cục gật đầu, cuối cùng nói: "Ngươi không được cản trở ta.
"
Ninh Ngu thấy hắn mềm lòng, không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có thể.
"
Dịch Tuyết Phùng lúc này mới bắt đầu trở về, Ninh Ngu nói: "Ta đã bảo Thanh Xuyên hạ lệnh phong tỏa Man Hoang, không ai có thể đi ra ngoài.
"
Dịch Tuyết Phùng nghe y thân mật gọi tên Thanh Xuyên Quân, có chút bất mãn nhíu mày, nói: "Ngươi cùng Thanh Xuyên Quân, quan hệ rất tốt?"
Ninh Ngu nói: "Không có, hắn chỉ rất hữu dụng.
"
Dịch Tuyết Phùng: "???"
Phủi bỏ quan hệ sạch sẽ thật.
Hai người vừa đi đến Thiên điện, bước vào cửa, một đạo kiếm quang bén nhọn phút chốc quét ngang tới, Ninh Ngu rõ ràng có thể tiện tay dùng một đạo linh lực đẩy ánh kiếm kia ra, thế nhưng nhất quyết phải kéo Dịch Tuyết Phùng đang đi trước mặt vào lồng ngực mình, miễn cưỡng lấy tay tiếp nhận ánh kiếm.
Dịch Tuyết Phùng nhận ra ánh kiếm Thiết Vân, đang định vươn tay hóa giải ánh kiếm, còn chưa động thủ liền đột nhiên không kịp chuẩn bị bị người kéo vào lồng ngực, tiếp theo bên tai truyền đến một tiếng vang trầm thấp, tựa hồ là âm thanh lưỡi kiếm cắt vào huyết nhục.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, ngạc nhiên quay đầu, liền nhìn thấy tay Ninh Ngu đang đổ máu.
Bao nhiêu năm qua Ninh Ngu không một vết thương, lòng bàn tay chợt bị ánh kiếm cắt, cảm giác đau đớn có chút mới mẻ, y mở lòng bàn tay nhìn một chút, thoáng nhìn qua thần sắc ngạc nhiên của Dịch Tuyết Phùng còn tưởng rằng hắn là sợ máu, lập tức khép lòng bàn tay lại, giấu vết thương dữ tợn không cho hắn xem.
Dịch Tuyết Phùng chưa kịp phản ứng lại, Ninh Ngu liền diện vô biểu tình nhìn hắn nói: "Đau.
"
Dịch Tuyết Phùng: "! "
Dịch Tuyết Phùng tức giận đến mức trực tiếp giẫm chân y, cả giận nói: "Ngươi không biết né tránh sao?!"
Ninh Ngu nói: "Ta rất yếu ớt.
"
Dịch Tuyết Phùng: "???"
Dịch Tuyết Phùng cũng bị chọc tức bật cười, trực tiếp đẩy y ra, thần sắc lạnh lùng đi vào đại điện, nói: "Đừng đánh.
"
Thiết Vân cùng giao nhân bất phân thắng bại trong Ngọc Ánh điện, đáng thương Dạ Phương Thảo cái gì cũng không biết, trốn ở góc phòng run lẩy bẩy.
Hai người nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng, vội vã dừng động tác trong tay đứng nghiêm tại chỗ, bé ngoãn không chịu được, Dạ Phương Thảo nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng, nước mắt lả chả vọt tới.
"Tiểu tiên quân!"
Hắn một phát nhào lên người Dịch Tuyết Phùng, nghẹn ngào nói: "Sao ngươi không mang ta theooo, hai người bọn họ đánh nhau suýt chút nữa chém chết ta!"
Đây là lần đầu tiên Dạ Phương Thảo nhìn thấy bằng mắt thật, hóa ra khi không có chủ nhân điều khiển linh thú cùng kiếm linh lại cường đại đến như vậy, nếu không phải Ngọc Ánh điện hạ kết giới lúc bọn họ giao thủ thì hấp thu linh lực, e là cung điện này đã bị san thành bình địa.
Dịch Tuyết Phùng dùng sức đẩy hắn tay, nói: "Ngươi còn nói tới để bảo vệ ta, bây giờ bị doạ thành bộ dạng này? Tiền đồ đâu?"
Dạ Phương Thảo lúc này mới hậu tri hậu giác dáng vẻ bản thân bây giờ có chút kinh sợ, hơn nữa luôn cảm giác một ánh mắt một mực dừng lại trên cổ mình băn khoăn không đi, hắn mờ mịt quay đầu, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị cơ hồ muốn tháo hai tay hắn xuống của Ninh Ngu.
Dạ Phương Thảo lập tức buồng hai tay ra.
Ninh Ngu mặt lạnh tiến lên, thân thủ tách Dạ Phương Thảo cùng Dịch Tuyết Phùng ra, một tay kéo Dịch Tuyết Phùng đến bên cạnh mình, rũ mắt nói: "Ta dẫn ngươi đến nơi ở.
"
Dạ Phương Thảo nhanh chóng lùi về sau vài bước, nhìn Ninh Ngu mang Dịch Tuyết Phùng đi, nhìn về Thiết Vân đứng một bên sắc mặt khó coi gian nan nói: "Vân Vân Vân ca, ngươi biết Ninh kiếm tôn! Đối tiểu tiên quân! "
Hắn còn chưa nói hết, sắc mặt Thiết Vân càng khó coi hơn, hắn nhìn giao