Sáng sớm Ninh Ngu tỉnh lại, lỗ tai vẫn còn đang ong ong cộng hưởng, y cau mày nhéo nhéo lỗ tai nửa ngày, mới miễn cưỡng nghe rõ tiếng gõ cửa như gọi hồn bên ngoài.
Dịch Tuyết Phùng vẫn duy trì tư thế ngủ từ tối hôm qua không mảy may nhúc nhích, Ninh Ngu ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy sắc trời còn sớm, nên không đánh thức đối phương, rón rén đứng dậy mở cửa.
Cửa bị đập suýt đổ, Ninh Ngu trầm mặt ra mở cửa, mặt treo biểu tình "Lấy cái mạng chó này của ngươi" nhìn về phía người bên ngoài.
Tương Hoan lạnh mặt đứng đó, thấy cửa mở, trực tiếp đẩy Ninh Ngu ra chen vào, miệng liên tục gọi: "Tuyết Phùng, Tuyết Phùng!"
Ninh Ngu chưa từng bị ai mạo phạm đến như thế, y lạnh lùng nói: "Cần ta dạy dỗ cho ngươi như thế nào là lễ nghi không?"
Tương Hoan dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng lườm y một cái: "Nếu Tuyết Phùng xảy ra chuyện gì, ta sẽ dạy cho ngươi biết như thế nào là sống không bằng chết."
Ninh Ngu sững sờ, Tương Hoan nói xong cũng không phí lời nữa, bước nhanh vọt vào.
Dịch Tuyết Phùng nằm trên giường nhỏ, hô hấp đều đặn, phảng phất như đang ngủ say, thế nhưng cùng Dịch Tuyết Phùng thần thức có cảm ứng Tương Hoan lại nhận ra được một tia dị dạng, hắn vén màn giường ngồi xuống, nhẹ nhàng ấn vai Dịch Tuyết Phùng lay lay, nhẹ giọng kêu: "Tuyết Phùng?"
Dịch Tuyết Phùng bị lay hai lần, hai mắt vẫn nhắm như cũ, không có nửa phần tỉnh dậy.
Ninh Ngu cau mày tiến vào, thấy Dịch Tuyết Phùng bị lay mấy lần cũng không tỉnh lại, rốt cuộc mới nhận ra sự tình có chút khác thường.
Y một chưởng đẩy Tương Hoan ra, trầm mặt ôm Dịch Tuyết Phùng vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng đặt tại mi tâm của hắn, dùng một tia linh lực tiến vào dò xét.
Linh lực sau khi chui vào thần thức, mắt thường có thể cảm giác được thức hải phảng phất như một bãi nước đọng, một chút gợn lớn cũng không có, thật giống một kẻ hấp hối sắp chết.
Ninh Ngu thu hồi linh lực trong tay, nâng tay sờ sờ mặt Dịch Tuyết Phùng, thử gọi vài tiếng: "Tuyết Phùng? Tuyết Phùng."
Đầu Dịch Tuyết Phùng bị động tác lay của y nhẹ nhàng méo qua một bên, chậm rãi dán vào lòng bàn tay của Ninh Ngu, vẫn không có nửa phần động tĩnh.
Sắc mặt Ninh Ngu cực kỳ khó coi, ôm lấy Dịch Tuyết Phùng không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, y nhắm mắt, nắm lấy bàn tay mềm nhũn của Dịch Tuyết Phùng, tháo chuỗi phật châu Lục Triều Quân đưa đi.
Phật châu sau khi rời khỏi cổ tay Dịch Tuyết Phùng, hắn vẫn không có động tĩnh, mạng môn nơi cổ tay mơ hồ tràn ra một sợi hồng tuyến nhỏ bé, lơ lửng trên không trung như ẩn như hiện đi vào phật châu kia.
Ninh Ngu muốn dùng linh lực chặt đứt sợi tuyến kia, lại không có tác dụng gì.
Tương Hoan đứng bên cạnh gấp không chịu được: "Trực tiếp phá huỷ hạt châu đi!"
Ninh Ngu lại nói: "Không được, nếu thần thức của Tuyết Phùng đã tiến vào chuôi hạt châu này, phá huỷ nó Tuyết Phùng cũng đừng mong tỉnh lại nữa."
Mày Tương Hoan càng cau càng chặt: "Vậy làm sao bây giờ?"
Ninh Ngu nhìn chằm chằm kia phật châu hồi lâu, cuối cùng không cam lòng buông Dịch Tuyết Phùng ra, y thu xếp Dịch Tuyết Phùng nằm lên giường nhỏ, rũ mắt nhìn chốc lát, sau đó mới cầm lấy Anh Túc kiếm đứng dậy ra khỏi cửa.
"Ngươi ở đây trông coi hắn, ta đi một chút rồi về."
Y nói xong câu đó, không chờ Tương Hoan đáp lời, trực tiếp đẩy cửa xông ra ngoài.
Nơi ở của Lục Triều Quân, thế giới nhỏ bên trong phật châu, linh thể của Dịch Tuyết Phùng đang vô tâm vô phế ngủ say, đại khái ngại nằm trên đất ngủ cộm người, hắn dùng vài cố sự vừa dỗ vừa gạt Lục Triều Quân, khiến đối phương cam tâm tình nguyện làm gối dựa cho hắn.
Hắn thư thái gối lên đầu gối của Lục Triều Quân, nhắm mắt ngủ đến thơm ngọt, Lục Triều Quân lại như bán thân bất toại, cánh tay hơi giơ lên, gương mặt vô cảm hiếm thấy có chút ngượng nghịu.
Khi Thiết Vân toàn thân áo đen đi tới, trông thấy một màn này, có chút cạn lời.
Lục Triều Quân thấy hắn đến, hai mắt trống rỗng vô thần chầm chậm xuất hiện chút ánh sáng.
"Thiết Vân."
Thiết Vân cất bước đi tới, cổ quái nói: "Hắ...!ngủ?"
Lục Triều nói: "Mệt."
Thiết Vân gật đầu: "Mấy ngày nay hắn ở cùng loại người khó giao lưu như Ninh Ngu, mệt là phải."
Lục Triều nói: "Không phải, ta nói ta, chân, đã tê rần."
Thiết Vân: "..."
Thiết Vân không còn gì để nói, liếc hắn một cái mới tiến lên rón rén đỡ lấy người để Dịch Tuyết Phùng dựa vào lồng ngực của mình, giải cứu hai chân suýt nữa tê liệt của Lục Triều Quân.
Dịch Tuyết Phùng còn đang ngủ, đại khái cảm nhận được khí tức quen thuộc, hắn ở trong lòng Thiết Vân cọ cọ hai lần, trong miệng nỉ non gì đó, tiện đà ngủ sâu hơn.
Thiết Vân trầm mặc nhìn hắn nửa ngày, mới xa xôi thở dài một hơi: "Ngay cả lúc ngủ cũng gọi tên của y, thế nhưng ngươi nhìn xem người ta có để ý đến ngươi sao, ngươi khác thường cả đêm y cũng không tìm đến ngươi, nam nhân như vậy còn muốn làm gì, còn không bằng một thanh kiếm hữu dụng."
Hắn ôm lấy Dịch Tuyết Phùng, nhẹ nhàng dùng cằm cà cà trên đỉnh đầu hắn, rù rì nói: "Nếu như ngươi thích nam nhân, sao không tìm một người đối tốt với ngươi một chút?"
Lục Triều ở bên cạnh nhảy nhót một hồi, hai chân tê dại mới đỡ hơn một chút, hắn quay đầu lại liền nghe thấy câu này của Thiết Vân, suy nghĩ một chút mới nghiêm túc hỏi: "Tỷ như?"
Thiết Vân suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện những người quen biết bên cạnh Dịch Tuyết Phùng, vậy mà không có một ai đối xử tốt với hắn hơn Ninh Ngu, cũng không biết Dịch Tuyết Phùng quá bi thảm hay là nhân duyên quá kém, Thiết Vân quay đầu lại có chút ý vị nhìn Lục Triều, nói: "Ngươi không nói lời nào, người khác bắt ngươi câm sao?"
Lục Triều thành thật trả lời: "Không có."
Thiết Vân: "Vậy thì ngậm miệng."
Lục Triều "Ồ" một tiếng, ở tại chỗ tiêu tan rời khỏi tiểu thế giới, chỉ chừa lại Thiết Vân tiếp tục ngồi oán giận không ngớt với người cha ngủ như lợn chết của hắn.
Chỉ là Lục Triều Quân vừa mới đi ra ngoài, một ngụm trà cũng không kịp uống, Ninh Ngu đã mang theo kiếm đằng đằng sát khí xông vào.
Một ngụm trà nghẹn lại trong cổ họng, Lục Triều suýt chút nữa sặc chết, hắn ho khan nửa ngày, nhìn Ninh Ngu toàn thân phủ kín ma tức, nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Ngươi tới, làm cái gì?"
Ninh Ngu thấy hắn giả ngu, cười lạnh một tiếng, không nói một lời vọt tới đoạt lấy tràng hạt quấn trên cổ tay hắn.
Dù Ninh Ngu đột nhiên làm khó dễ, Lục Triều Quân vẫn ung dung thong thả không chút hoang mang, hắn hơi nghiêng người, tốc độ cực nhanh tránh thoát Ninh Ngu, tay áo lớn tung bay, trong nháy mắt đã cùng Ninh Ngu giao đấu vài chiêu.
Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, cuồng phong giữa hai người vụt lên từ mặt đất, thổi cho mái tóc xõa dài của Lục Triều Quân giương nanh múa vuốt bay lên, làm nổi bật gương mặt vô cảm hệt như u hồn của hắn.
Lục Triều Quân cố gắng đón lấy mấy chưởng giận dữ của Ninh Ngu, mặt không biến sắc, vẫn như cũ chậm rì rì giống thường ngày, nói: "Một lời không hợp, liền đánh, như vậy không tốt."
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Trả Dịch Tuyết Phùng lại cho ta."
Lục Triều Quân "A" một tiếng, rốt cục nghĩ thông suốt Ninh Ngu đến làm gì, hắn vung tay áo lớn, thân thể thuận thế lùi về sau, che ống tay áo nghiêng người, thầm nói: "Ta không biết, hắn không ở nơi này, ngươi đi đi."
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu suýt chút nữa bị thái độ qua loa đến cực điểm này của hắn chọc cho tức cười, Anh Túc kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ, hàn quang ánh lên gương mặt tái nhợt của Lục Triều Quân, mười phần doạ người.
"Ta lặp lại lần cuối cùng, trả hắn lại cho ta."
Ninh Ngu liều mạng áp chế cơn giận của mình, sợ một khi mất khống chế liền giết chết Lục Triều, như vậy y không thể biết được tung tích của Dịch Tuyết Phùng.
Chỉ là lửa giận của y một khi đã nổi lên sao có thể tùy tiện áp chế, nếu Dịch Tuyết Phùng ở đây thì tốt rồi, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cảm xúc của y tự thu liễm kín kẽ không một lỗ hổng.
Khi biết được Dịch Tuyết Phùng có khả năng ngủ mãi vĩnh viễn không tỉnh lại, ngay cả nhẹ nhàng hít thở Ninh Ngu cũng cảm thấy toàn bộ phế phủ có thể sẽ nổ tung, đau đến ngón tay y vẫn luôn run rẩy, bàn tay nắm Anh Túc có chút bất ổn.
"Tất cả đều đáng chết!" Ma đồng đỏ tươi phút chốc thoáng hiện, ánh mắt Ninh Ngu nhìn Lục Triều Quân không khác nào hung thú khát máu, y ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, "Sớm biết hắn tiếp xúc với Lục Triều sẽ có hậu quả như thế, ta nên..."
Nghĩ tới đây, chính y cũng ngây ngẩn cả người, lửa giận ầm ầm nổ tung trong tim y, bao phủ toàn thân, ngay cả lý trí cũng nháy mắt trống rỗng.
Bên tai hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ trong nháy mắt âm thanh huyên náo liền