_ ( T/g sửa: có nhiều bạn đọc không kỹ nên hiểu lầm Tiêu Nhã kỳ đọc thông tin trên máy tính cái bị xuyên không.
Ta xin đính chính lại là đã xuyên không từ trước và đã xuyên được 4 năm rồi nha.
Ta viết dòng này để ai mới đọc dễ hiểu hơn ).
Cục Tổng Bộ Hình Cảnh Quốc Tế.
" Đùng.....!Đùng ....!Đùng...".
Vài phát súng như có mắt xé nát hồng tâm ở phía xa.
Tiêu Nhã Kỳ vừa hoàn thành bài tập huấn hôm nay.
Cô nhếch môi cười ma mị nhìn hồng tâm phía xa bị cô bắn nát.
Tiêu Nhã Kỳ vừa cất súng đi thì nghe giọng Sếp Diệp vang lên trên cái đồng hồ đeo trên tay của cô.
_" Tít...Tít...!Nhã Kỳ.
Cô lên gặp Tôi ngay ".
Tiếng nói trong đồng hồ của Tiêu Nhã Kỳ vang lên.
_" Dạ..
Nghe rõ...." Tiêu Nhã Kỳ nói.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất nhanh chóng chạy đi.
Không bao lâu cô đã có mặt ở thang máy rồi.
Cô đưa tay bấm nút lên tầng cao nhất.
Cô đã ở đây hơn 4 năm rồi nên mỗi ngóc ngách ở cái cục tổng bộ này cô là rành nhất.
_" Cốc....!cốc ....!cốc ".
Tiêu Nhã kỳ đưa tay lên gõ cửa.
_" Vào đi ".
Giọng một người đàn ông trung niên lên tiếng.
_" Sếp cho gọi tôi gấp như vậy là có chuyện gì ".
Tiêu Nhã Kỳ nhìn đàn ông trung niên nói.
_" Ở đây không có người ngoài.
Cháu gọi Bác Diệp là được rồi.
Nhã kỳ à ! Ba cháu mất nay cũng hơn 4 năm rồi.
Cháu năm nay cũng 22 tuổi rồi nhỉ.
Bác biết thành tích của cháu ở cục tổng bộ rất tốt, nhưng Bác muốn chuyển cháu về nước S công tác ở đó.
Cháu có thể gần Mẹ và anh hai của cháu.
Cháu không cần tham gia các hoạt động phá án nguy hiểm đâu, cứ sống ở đó như một người bình thường là được " ông Diệp nói.
_" Cháu..
Cháu muốn ở lại ở đây thêm một thời gian rồi mới về ".
Tiêu Nhã Kỳ mím nhẹ môi rồi cúi nhẹ đầu nói.
_" Nhã kỳ à !.
Bác biết cháu còn buồn vì chuyện của Ba cháu mất.
Có phải cháu còn ám ảnh vì Ba cháu đỡ đạn cho cháu mà chết phải không.
Cháu cứ công tác ở nước S đi.
Khi nào có nhiệm vụ lớn Bác sẽ cho cháu tham gia như vậy được không ?.
Ba Cháu không muốn cháu làm cái nghề nguy hiểm này đâu " Ông Diệp nói.
_" Cháu.....".
Tiêu Nhã kỳ có chút lưỡng lự.
_" Đây là lệnh....!" ông Diệp đột nhiên nghiêm mặt lại lên tiếng.
_" Tuân lệnh ".
Tiêu Nhã Kỳ thẳng lưng lên chào đúng tư thế của một sĩ quan cấp cao.
_" Tốt lắm.
Nhã kỳ.
Nếu cháu thấy ở nước S buồn chán vậy thì cháu nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho con trai Tổng Thống nước S đi.
Đây là hồ sơ của cậu ta.
Cháu xem qua đi ".
Ông Diệp đưa một tập tài liệu đầy đủ thông tin cá nhân của con trai Tổng Thống đưa cho Tiêu Nhã Kỳ.
_" Dạ " Tiêu Nhã Kỳ nói.
_" Cháu là vừa hoàn tất cuộc thi về bác sĩ nam khoa đúng không.
Đây là giấy báo cháu được nhận về dạy ở trường mà cậu ta đang học.
Cháu dạy tâm lý và sức khỏe nam khoa ở đó đi " ông Diệp nói.
_" Dạ cháu về sẽ xem kỹ lại hồ sơ ".
Cô cầm tập hồ sơ nói.
_" Vậy cháu về đi.
Chuyến bay của cháu là vào sáng mai ".
Ông nói.
_" Dạ cháu đi trước đây ".
Cô nói rồi đi ra ngoài.
Ông Diệp nhìn bóng cô đến khuất bóng.
Ông và Ba của cô là đồng nghiệp thân nhất.
Trong lúc hai người làm nhiệm vụ thì Tiêu Nhã Kỳ bị một nhóm người khủng bố bắt cóc.
Lúc ông và Ba của cô trở về tới cứu Tiêu Nhã Kỳ thì Ba của Tiêu Nhã Kỳ vì đỡ cho cô mấy phát súng mà chết.
Từ đó ông mới đặc cách cho cô được tham gia huấn luyện làm Hình Cảnh.
Nhưng thật lòng ông không muốn cô đi theo con đường nguy hiểm này chút nào.
Chỉ cần Tiêu Nhã Kỳ được vui vẻ và an ổn mà sống thì xem như ông đã an ủi linh hồn của Ba của Tiêu Nhã Kỳ rồi.
Tiêu Nhã kỳ cầm lấy tập tài liệu về phòng xem một hồi rồi mới đóng lại.
_" Vương An Nguyên con trai tổng thống nước S.
Tháng 10 năm này vừa tròn 18 tuổi.
Học tại trường đại học dành cho quý tộc ".
Tiêu Nhã Kỳ lẩm bẩm một mình nói.
Sao cô cứ thấy tên này quen quen làm sao ấy.
Giống như cô đã từng nghe qua ở đâu rồi.
Cô mở máy vi tính lên kiểm tra một hồi các mối quan hệ gia đình, và bạn bè của Vương An Nguyên.
Cô vừa xem xong tất cả thông tin cá nhân xong thì cô há miệng thật to vì kinh ngạc.
" Mẹ kiếp....!Cái này sao giống với truyện nữ Phụ văn mà mình thích quá vậy.
Hình như tên là < Em là của bọn anh> thì phải.
Các tên nhân vật giống y chan các tên của các nam chính trong bộ truyện đó vậy.
Vậy không lẽ mình đã xuyên vào cuốn sách nữ phụ văn NP đó rồi sao ".
Tiêu Nhã Kỳ suy tư nói.
Vì 4 năm trước khi cô vừa xuyên không tới thế giới này thì Tổng Thống của nước S không phải là ông Vương Lực Hoằng ba của Vương An Nguyên, mà lại là một người khác.
Lúc đó đang diễn ra cuộc bầu cử tổng thống mới.
Cô chỉ ở nước S trọn vẹn có 7 ngày.
Khi vừa xong tang lễ của Ba cố chủ thì cô đã bỏ đi nước M huấn luyện hình cảnh rồi.
Nên cô cũng không biết Tổng Thống mới đắc cử của nước S là ai.
Nếu không phải nhận nhiệm vụ hôm nay thì cô còn không biết Tổng Thống nước S hiện tại tên gì, chứ đừng nói là nhớ đến cái tên Vương An Nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết hay Triệu Tử Long.
Nếu không vì mấy cái tên quen thuộc này cô còn không nghĩ đến cuốn tiểu thuyết Nữ Phụ Văn kia đâu.
Cô nhớ là lúc đó là mình móc con heo đất để lấy tiền đi mua một cuốn truyện nữ phụ văn về đọc.
Vì là cô rất thích bộ truyện đó nên nhiều khi đọc đi đọc lại muốn thuộc lòng luôn.
Nên hiện tại cô vẫn còn nhớ rất kỹ nhân vật chính trong truyện và các tình tiết xảy ra trong bộ truyện đó.
Đến lúc con nhỏ bạn hỏi mượn cuốn truyện về đọc thì trên đường cầm quyển sách đi cho nhỏ bạn thì cô gặp tai nạn chết.
Khi cô vừa mở mặt ra lại lần nữa thì cô thấy mình bị trói lại ở một nơi xa lạ rồi.
Ký ức còn chưa kịp dung hợp với cố chủ nữa thì tiếng súng vang lên ầm ầm đến điếc cả tai.
Lúc đó cô sợ lắm.
Cô cứ nghĩ là mình sẽ chết thêm một lần nữa chứ.
Nhưng có một người đàn ông lạ mặt nhanh chóng chạy lại che chắn cho cô.
Thế là ông ấy bị nhóm người bịt mặt bắn chết.
Lúc đó cô còn không biết người đàn ông đang ôm chặt lấy cô này là ai nữa.
Chỉ thấy ông ta ôm lấy cô dù bị bắn hơn mười viên đạn vẫn ôm chặt lấy cô.
Đến lúc ông ấy nhắm mắt vẫn nở nụ cười cực đẹp nhìn cô lần cuối.
Tầm 5 phút sau, khi ký ức của cô và cố chủ dung hợp rồi, thì cô mới biết là người đàn ông đang nằm trên vũng máu là ba của cố chủ.
Cô đau lòng, cảm động đến khóc hết nước mắt, khoảng 10 phút sau thì Ông Diệp đến mở dây trói tay chân cho cô.
Từ cái hôm thảm án đó thì Cô mới xin ông Diệp rất nhiều lần thì ông Diệp mới đồng ý cho cô đi học làm Hình Cảnh.
Cô ra sức cố gắng học để làm một Hình Cảnh giỏi giống như ba của cố chủ để bù đắp lại ước mơ còn giang dở của ông Tiêu Trấn Vũ ba của thể xác này.
Sau đám tang được 7 ngày thì cô cuốn gói đi nước M học hình cảnh rồi.
Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.
Mới đó đã 4 năm rồi.
Nhưng cái cảnh tượng thảm khốc ngày hôm đó vẫn theo bám cô và làm cô không bao giờ quên được.
Hình ảnh người Ba thứ 2