Vương An Nguyên cố gắng hết sức mở to 2 mắt ra nhìn bóng lưng của Tiêu Nhã Kỳ.
Anh quả thật lo lắng Tiêu Nhã Kỳ nổi hứng lên cưỡng bức anh thật.
Càng lo lắng anh càng không dám ngủ.
2 giờ sáng 2 mắt anh còn mở thật to nhìn Tiêu Nhã Kỳ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô vẫn ngủ, vẫn hơi thở đều đều say giấc.
3 giờ sáng cả người toàn thân anh mệt mỏi.
Có câu thức đêm mới biết đêm dài, anh giờ biết thế nào là thức đêm rồi.
Tiêu Nhã Kỳ vẫn nằm đó say giấc ngủ.
Đến 4 giờ rưỡi sáng 2 mắt của anh mới thấy mệt mỏi mở không lên nữa.
" Vương An Nguyên à Vương An Nguyên.
Mày chỉ được phép ngủ 1 chút thôi, 1 chút thôi đó.
Nếu cô ta lại sàm sỡ mày thì mày phải hét to lên cầu cứu đó biết không.
Thà chết chứ không được đầu hàng hay khuất phục trước sức mạnh của cô ta ".
Vương An Nguyên mệt mỏi nhắm mắt nói nhỏ 1 câu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
_" Vương An Nguyên...!Vương An Nguyên.
Khó khăn lắm mới có cơ hội được riêng tư với nhau.
Cậu cứ như vậy mà ngủ sao.
Cậu nhận tâm bỏ mặt người ta vậy à.......".
Vương An Nguyên đang nhắm mắt mơ màng thì nghe tiếng Tiêu Nhã Kỳ nhẹ nhàn gọi.
Tay của cô còn vuốt nhẹ vào lòng ngực của anh, 1 tay khác thì cỡi bỏ chiếc áo bệnh nhân ra.
Ánh sáng đèn đường len lỏi vào phòng làm cơ thể của Tiêu Nhã Kỳ như lúc ẩn lúc hiện càng thêm mị hoặc.
Cơ thể của cô quyến rũ đến cực hạn.
_" Tiêu Nhã Kỳ cô tính làm gì.
Tôi...!tôi...!la lên đó ".
Vương An Nguyên nói.
Nhìn cơ thể trần trụi, bốc lửa của Tiêu Nhã Kỳ thì toàn thân anh như có lửa thiêu đốt.
Từng đợt hơi thở dốc, gấp gáp vang lên.
Anh thật sự không chịu được cảm giác này.
_" Ngoan nào để Giáo sư Tiêu yêu thương cậu......".
Tiêu Nhã Kỳ vừa dứt lời thì miệng cô nhanh chóng phủ xuống môi của anh.
1 tay nhanh chóng kéo áo của anh ra rồi cô dùng lực xé nát cái quần của Vương An Nguyên đi.
Cơ thể của anh trần chuồng không mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt cô.
Anh theo bản năng lấy 2 tay che lại thằng nhóc nhỏ.
_" Giáo sư Tiêu...!cô....!cô có thể nhẹ nhàn với người ta không.
Người ta là lần đầu tiên đó ".
Vương An Nguyên hơi thở dốc, đỏ mặt quay đi chỗ khác nói.
2 chân của anh còn giang rộng ra chờ đợi cô đến chu du miền đất hứa.
Cơ thể anh đang bị lửa dục vọng thiêu đốt.
Anh đang đợi chờ cơn mưa mang họ Tiêu đến xua tan đi cơn nắng hạn lâu ngày.
_" Được.
Giáo sư nhất định sẽ nhẹ nhàn với cưng...!thiệt đó ".
Tiêu Nhã Kỳ mỉm cười.
Đôi môi mềm mại cứ như vậy nhẹ nhàn lượt khắp người anh.
Chiếc lưỡi trơn mềm chu du thám hiểm khắp mọi nơi trên cơ thể anh.
_" ưm........!Giáo sư Tiêu.
Tôi chịu không nổi nữa rồi.
Tôi muốn xuất rồi ".
Vương An Nguyên thở dốc nói.
_" An Nguyên.
Cưng ngoan nào.
Trò vui còn ở phía sau.
Cưng bỏ cuộc sớm vậy sao.
Hửm .......".
Tiêu Nhã Kỳ cười nói tay còn nắm lấy tiểu đệ của anh mà đùa giỡn.
Cô vừa nói xong thì chiếc lưỡi của cô nhẹ nhàn lượt đến tiểu đệ của Vương An Nguyên.
Anh chịu đựng không nổi gầm nhẹ 1 câu.
"A aaaaaa".
_" Phụt ".
Chưa gì chất lỏng màu trắng đục bắn thẳng lên mặt của Tiêu Nhã Kỳ.
Vương An Nguyên sau khi xuất ra được thì mở mắt ra nhìn Tiêu Nhã Kỳ.
Anh thấy mặt của cô tức giận.
Gương mặt xinh đẹp của cô lại có thêm 2 cây răng dài, mái tóc đỏ rực dài chấm tới đất.
Môi đỏ mỏng của cô cực kỳ khát máu.
Anh nhìn Tiêu Nhã kỳ nuốt nước miếng mạnh vào 1 cái.
" Vương An Nguyên ai cho cậu xuất tinh vào mặt tôi hả...!".
Tiêu Nhã Kỳ hoá thân thành yêu ma quỷ quái có 2 cây răng thật dài.
Gió thổi mạnh làm bay bay mái tóc dài của cô làm người khác nhìn thấy cô thôi phải rùng mình.
Cô vừa dứt lời thì cắn mạnh vào tiểu đệ của anh 1 cái cho đến khi nó dứt lìa ra.
Miệng của cô toàn máu là máu.
Tiêu Nhã Kỳ còn nhả ra tiểu đệ của anh bị cô cắn đứt xuống giường.
Nó còn cử động như hấp hối lần cuối.
Hết lắc qua bên trái rồi lắc qua bên phải.
Máu đỏ thấm ướt hết chiếc giường trắng tinh.
" Muahahaha...........".
Tiêu Nhã Kỳ nhìn khúc thịt đứt lìa thì cười như ác quỷ gọi hồn vậy.
_" Á Aaaaaa........!Đừng mà ".
Vương An Nguyên hét thật to ngồi bật dậy.
Đập vào mắt của anh là toàn thể bác sĩ nữ đang thăm khám cho Tiêu Nhã Kỳ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh rồi lại nhìn cái quần của anh đang dựng 1 túp lều nhỏ.
Trên đó còn có ướt ướt vì anh xuất tinh lúc trong mơ.
Thấy vậy mấy y tá đều nhìn anh cười khúc khích.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm anh mới bình tỉnh lại sau 1 giấc mơ thật khủng khiếp, mà cả đời này anh không dám mơ lại lần 2.
Lúc này anh mới nhìn kỹ lại chính mình.
Quần áo vẫn nguyên vẹn.
2 tay anh nhanh chóng sờ vào thẳng nhỏ của mình.
Thấy thằng nhóc nhỏ vẫn còn nguyên vẹn thì anh thở phào nhẹ nhõm 1 cái.
Cứ tưởng như trong giấc mơ bị Tiêu Nhã Kỳ như ma nữ khát máu cắn đứt rồi nó rồi chứ.
Thấy mình không sao anh mới thở phào nhẹ nhỏm nói 1 câu.
" Hoá ra chỉ là mơ thôi sao.
Thật là 1 giấc mơ đang sợ ".
" Mà khốn kiếp thật.
Sao mình lại có thể mơ 1 giấc mơ như vậy cơ chứ.
Với ai cũng được sao lại là cái vị Giáo sư Tiêu bán nam bán nữ kia cơ chứ.
Nếu cô ta biết mình mơ như vậy với cô ấy thì chắc chắn cô ta sẽ cắt của quý của mình thiệt chứ không phải giỡn chơi.
Nguy hiểm thật.
Vương An Nguyên à Vương An Nguyên mày tính chơi đùa với cọp cái hay sao.
Chết tiệt thật mà...!Trong giấc mơ mày còn giang rộng chân mời gọi cô ta đến thịt mày, rồi mày còn nói mấy lời dâm tục nữa chứ.
Aaaaaa.....!không được.
Làm gì làm cũng không được kể giấc mơ này cho ai.
Nếu không mình chết lúc nào không biết ".
Vương An Nguyên vuốt ngực của mình nói.
Ánh mắt của anh lúc này thật kiên định.
Sắt đá cũng không thể bào mòn ý chí của anh lúc này được.
_ " Vương An Nguyên.
Cậu còn ngồi đó diễn hề cái gì.
Cậu nhanh đi tắm rồi thay đổi quần áo khác đi.
Hừ...!làm như không ai biết cậu bị bệnh vậy đó.
Còn ngồi đó ngớ ngẩn cái gì, để tôi khỏe hẳn đi tôi giúp cậu trị căn bệnh nam tính rắc rối của cậu ".
Tiêu Nhã Kỳ thấy quần anh ướt 1 khoảng nhỏ mà anh vẫn chưa chịu thay đồ thì lên tiếng.
Anh còn ngồi đó cho mấy nữ y tá nhìn anh cười mỉm làm cô thấy khó chịu.
Dù gì anh cũng là học trò của cô nên cô mới lên tiếng nhắc nhỡ 1 câu chứ cô thực sự không biết trong xuân mộng của anh là với cô đâu.
Nghe vậy anh mới nhìn cái quần của mình 1 cái.
Gương mặt đẹp trai của anh nhanh chóng đỏ hồng như quả táo đỏ.
" Shit.....".
Anh chửi 1 câu rồi bay nhanh vào phòng tắm.
Bỏ qua trực tiếp bỏ qua mấy ánh mắt như dao găm, máy cắt đang địa hàng của anh của mấy cô y tá,