Tiêu Gia Bảo Vừa sáng sớm đã đến nhà Tiêu Nhã kỳ.
Đi cùng anh còn có một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp đi theo.
Tuy vết thương trên người của anh không phải chảy máu be bét do dùng dao hay vật cưng gây nên.
Nhưng những vết bầm dập, bầm tím trên chân tay thì không thể tránh khỏi rồi.
Tiêu Nhã kỳ còn đang ngủ thì Tiêu Gia Bảo đã đến rồi.
Hôm nay anh mặc Vest Trắng sang trọng và lịch lãm.
Nó hoàn hảo ôm lấy thân mình cao lớn của anh.
Tiêu Gia Bảo cắn răng nhịn đau mà bước vào nhà không để Tiêu Nhã kỳ nhận ra anh có bất kỳ khác thường nào.
" Nhã kỳ ".
Tiêu Gia Bảo lên tiếng gọi.
11 giờ trưa là hội đấu giá từ thiện bắt đầu rồi.
Mà bây giờ đã 9 giờ sáng rồi Tiêu Nhã kỳ vẫn còn chưa dậy nữa.
Anh không biết thường ngày Tiêu Nhã Kỳ dậy sớm lắm.
Nhưng hôm qua cô bận tương tư, nằm mỉm cười gần sáng cô mới ngủ nên hôm nay cô mới nướng tới giờ này.
" Anh đến sớm vậy ".
Tiêu Nhã kỳ đi ra nói.
Cô cũng không nhớ ra là hôm nay cô phải đi xem buổi đấu giá từ thiện với Tiêu Gia Bảo.
Vương An nguyên, và Vương Tâm Lan nghe ồn ào cũng đi ra.
Vương An nguyên thấy người đến là Tiêu Gia Bảo thì bĩu môi.
Anh lén liếc nhìn Tiêu Nhã kỳ một cái.
Anh thấy cô không có giận anh về nụ hôn hôm qua thì anh mới yên tâm.
Thu lại ánh mắt rồi anh cũng đi rửa mặt.
Lát nữa anh cũng đi cùng Tiêu Nhã kỳ xem buổi đấu giá từ thiện.
Vương Tâm Lan cũng vậy.
Cô nhanh chóng đi rửa mặt rồi trang điểm nhẹ.
_" Nhã Kỳ..
Em rửa mặt đi.
Anh có đưa chuyên gia trang điểm đến đây.
Lát nữa em ngồi yên cho chuyên gia trang điểm cho em là được rồi ".
Tiêu Gia Bảo mỉm cười cưng chiều nói.
Anh liếc mắt nguy hiểm nhìn sang Vương An nguyên.
Cái bản số xe đánh anh hôm trước anh còn nhớ như in.
Anh điều tra ra được là nhóm người của Triệu Tử Long là chủ sở hữu.
Nên hiện tại Tiêu Gia Bảo nhìn Vương An nguyên bằng ánh mắt không thuận mắt chút nào, thậm chí là cực kỳ chán ghét.
Anh mặc kệ vương An Nguyên có tham gia trong nhóm đánh anh ngày hôm qua hay không.
Trong lòng của anh đã âm thầm phán Vương An Nguyên là kẻ có tội rồi.
Tiêu Gia Bảo lúc này giống như có một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực trong lòng.
" Mấy tên nhóc khốn kiếp này.
Anh mày không chỉnh bọn mày một trận thì bọn nhóc tụi bây tưởng là anh mày dễ ăn hiếp sao.
Đợi đó đi.
Từ từ anh chơi chết bọn nhóc tụi bây.
Cứ đợi đó mà xem ".
Tiêu Gia Bảo âm thầm nghiến răng nói thầm trong đầu một câu.
Lúc này đây anh là giận thật rồi.
Tiêu Nhã kỳ thừa biết tính của Tiêu Gia Bảo.
Nếu cô không để cho chị kia trang điểm thì anh ở đây lải nhải cho đến chiều.
Cô nhanh chóng vào rửa mặt.
Không bao lâu thì cô đi ra.
Tiêu Nhã Kỳ ngoan ngoãn ngồi yên cho chị chuyên gia kia giúp cô trang điểm.
loay hoay một hồi lâu bôi son chét phấn mới hoàn tất.
Tiêu Nhã kỳ nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương thì cô còn không nghĩ là mình.
Trước và sau khi trang điểm và làm tóc lại Tiêu Nhã kỳ càng thêm xinh thêm một bậc.
Cô giống như lột xác từ dân bụi đời bụi bặm thành một cô công chúa xinh đẹp lỗng lẫy.
Bởi mới nói.
Thời đại này không cần ông bụt bà tiên mới có thể thành công chúa được.
Chỉ cần một người biết trang điểm.
Sau 20 phút bôi bôi chét chét bạn sẽ thành công chúa ngay thôi.
Tiêu Gia Bảo cười giơ một ngón tay cái lên.
Anh biết Tiêu Nhã Kỳ vốn dĩ rất đẹp.
Nhưng 4 năm nay cô toàn ăn mặc nam tính hoá, đầu lâu, óc ác cái thứ linh tinh nên riết rồi anh cũng quên mất hình ảnh cô mặc đầm thật xinh đẹp lần cuối cùng là lần nào rồi.
" Nhã kỳ..
Em ăn mặc vậy xinh lắm.
Thật đó giống như một công chúa vậy đó.
Sau này em đừng mặc mấy bộ đồ đen thui đầu lâu óc át gì nữa được không ?.
Anh thích em ăn mặc như vậy nè ".
Tiêu Gia Bảo khẽ cười nói.
_" Anh .....!Anh biết tính em mà đừng bắt em phải làm theo ý anh được không.
Nêu không em nhà ngủ.
không đi nữa ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói.
Cô ra tối hậu thư làm Tiêu Gia Bảo có lời nhưng không nói nữa.
Chỉ sợ Tiêu Nhã kỳ giận thôi.
Anh đưa tay vuốt mái tóc dài được làm xoăn nhẹ.
Chiếc đầm trắng dài quá đất.
Ba anh nếu còn sống thì chắc rất vui khi nhìn Tiêu Nhã kỳ xinh đẹp như vậy.
Vương An nguyên cũng mặc bộ Vest Trắng được cắt may tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ.
Nhìn anh nhanh lên đồ Vest trắng thì khác xa hình tượng Vương An nguyên thiếu gia ăn chơi mỗi ngày.
Hôm nay nhìn anh ra đáng quý ông chuẩn men, và đầy hương vị nam tính, sang trọng, lịch lãm.
Mái tóc của anh được chải chuốc kỹ càng.
Nói không ngoa chứ Vương An Nguyên chẳng cần làm gì.
Anh chỉ cần đứng một chỗ thôi thì anh cũng sẽ là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Đây chính là hào quang thần thánh của nam chính được tác giả ưu ái trao tặng.
Không phải ai cũng có đâu.
Vương An nguyên vừa đi xuống thì nhìn thấy Tiêu Nhã kỳ trong bộ dạng công chúa.
Anh còn tưởng là cô gái nào đó chứ không phải là Tiêu Nhã Kỳ.
Anh thật sự không nhân ra cô thật.
Anh chỉ thấy gương mặt đó giống Tiêu Nhã kỳ mà thôi.
Vương An nguyên lúc này còn tưởng là Tiêu Nhã kỳ có chị em sinh đôi nào nữa.
Anh quen biết Tiêu Nhã kỳ bữa giờ cũng khá lâu rồi.
Nhưng hầu như anh chỉ thấy cô mặc đồ da đen bụi bặm.
Tạo hình của cô hầm hố như dân bụi đời chính hiệu.
Anh còn tưởng là cô sẽ không bao giờ ăn mặc thể loại mang đầy hương vị nữ nhân chứ.
_" Giáo.....!Sư .....!Tiêu.
Là cô thật sao ".
Vương An Nguyên nhìn Tiêu Nhã kỳ nói.
Ánh mắt anh như tia laser nhìn hết 1 vòng trên người Tiêu Nhã kỳ.
Rồi mới dừng lại ở 2 quả bưởi da xanh trước ngực.
Anh âm thầm nuốt nước miếng 1 cái.
" Chất lượng cao như vậy mà bữa giờ cô cất kỹ thế.
Làm mình còn tưởng hóc môn nam tính trong người cô mạnh quá, cùng lắm chỉ to bằng quả chanh.
Không phải....!bằng quả cam sành là cùng.....".
Anh nói thầm trong bụng.
_" hừ......!Vương An nguyên.
Dời con mắt của cậu ra chỗ khác nhanh.
Da cậu ngứa rồi phải không ".
Tiêu Nhã kỳ thấy anh nhìn chăm chăm bưởi nhà cô thì Tiêu Nhã kỳ bắt đầu lo lắng anh có ý đồ trộm bưởi trái pháp luật.
Tại chiếc đầm trắng này là cúp ngực.
Còn thiết kế khoét sâu xuống để lỗ ra nhưng đường cong nóng bỏng mắt.
Chỉ cần lướt sơ qua thôi là không dời mắt ra chỗ khác được.
_" Giáo sư Tiêu.
Tôi lấy nhân cách ra thề chỉ là thưởng thức chứ không có ý xấu đâu.
Thề đó ".
Vương An nguyên vẫn chưa dời mắt ra chỗ khác vô thức trả lời.
Đến khi biết mình vừa nói cái gì.
Anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác vì chỉ sợ Tiêu Nhã kỳ giận anh.
" Bưởi trưng ra đó không cho người ta nhìn thì cất kỹ đi.
Trưng ra mà không cho người nhìn thì có còn thiên lý hay không ? ".
Vương An Nguyên bĩu môi nói nhỏ một câu.
Tiêu Nhã kỳ đưa tay kéo lại áo.
Cô thực sự thấy không được tự nhiên.
Áo đầm lộng lẫy này có gì đẹp đâu chứ.
Trong mắt của cô thì nó chỉ làm tăng thêm tệ nạn xã hội như cưỡng hiếp.
Không thì là tai nạn giao thông.
Với cô thì nó chỉ có hại chứ chả có gì đẹp.
Cứ nhìn ánh mắt của Vương An nguyên đi là biết.
Miệng của anh nói không thôi.
Chứ thử cô ừ 1 cái thử xem.
Chỉ thiếu nước là anh nhào lại cắn xé bưởi nhà cô ngay chứ hiền lành gì.
Vương Tâm Lan cũng ăn mặc thật xinh đẹp đi xuống.
Nét ngây thơ, dịu dàng đầm thắm làm người khác không thể bỏ qua.
Cộng thêm cô có hào quang của nữ chính.
Nên gói gọn một từ đẹp trong đẹp để diễn tả về cô.
Thấy cũng đến giờ Tiêu Gia Bảo nắm tay của Tiêu Nhã kỳ đi ra xe.
Vương An nguyên tính nắm tay của Tiêu Nhã kỳ thì Tiêu Gia Bảo nhanh chóng hất tay của anh ra.
Bảo bối em gái của