Tiêu Nhã kỳ ngồi chống cằm tự than thở một hơi.
Cô chẳng thích cái cảm giác cô đơn này tí nào.
Cô ngồi đó cho đến khi Vương An Nguyên đứng sau lưng cô hồi nào cô cũng không biết.
_ " Giáo sư Tiêu.
Cô có tâm sự hay sao ?.
Nhìn sắc mặt của cô không được tốt cho lắm.
Có phải không khỏe ở đâu không ? ".
Vương An Nguyên mỉm cười thật tươi nói.
_" Ưm....!Chỉ là suy nghĩ chuyện ám sát hôm nay thôi ".
Tiêu Nhã kỳ cười gượng gạo trả lời.
Cô vừa dứt lời thì Bạch Thiên Tuyệt đi đến cười nói.
_" Mọi người vào ăn cơm thôi ".
Đồ ăn của Bạch Thiên Tuyệt làm đều đầy đủ cả mùi lẫn sắc hoàn hảo.
Ép cảm giác xa lạ ra khỏi người cô lại ngồi vào bàn ăn.
Tất cả mọi người đều chia ra ngồi cạnh cô.
Tiêu Nhã kỳ nhìn một vòng bốn nam chính nói.
_" Mấy cậu ăn nhanh đi.
Khoảng 30 phút nữa có người hộ tống bốn người các cậu về nhà.
Chuyện bị ám sát hôm nay đã làm Ba mẹ các cậu rất lo lắng.
Tôi báo cho bốn cậu một tin mừng là từ hôm nay trở đi mấy cậu không cần đến nhà tôi làm sai vặt cho tôi nữa.
Bốn cậu có thể cười được rồi ".
Tiêu Nhã kỳ khẽ cười nói.
Tay của cô còn cầm ly rượu vang đỏ lên ra dấu chúc mừng ngày bốn cậu ấm được tự do.
Miệng cô cười nhưng nụ cười cô trông thế nào cũng gượng gạo rất khó coi.
Có lẽ trong tâm của cô thật lòng có chút không nỡ.
Tiêu Nhã kỳ vừa dứt lời thì tiếng đũa đồng loạt rơi xuống.
Lập tức cô nhận ngay bốn người tám con mắt nhìn chằm chằm vào cô xem những lời cô vừa nói là thật hay giả.
Nếu là thật thì cái chuyện mà cô vừa nói mà là chuyện vui ư.
Bốn người Vương An Nguyên cảm thấy có chỗ nào vui đâu.
Nhìn thấy mọi người đều đứng hình nhìn cô thì Tiêu Nhã kỳ bật cười.
_" Nè....!Bốn người các cậu nhìn tôi như vậy làm cái gì.
Bốn cậu không phải nên cười thật lớn hay sao.
Thường ngày bốn người các cậu ghét tôi lắm mà.
Ngày ngày chửi Tiêu Nhã Kỳ tôi không còn manh giáp còn gì.
Giờ trưng bộ mặt thối như vậy cho ai xem hả ".
Tiêu Nhã Kỳ cười nói.
Bàn tay của cô nhanh chóng đưa ly rượu lên nhấp một chút rượu để che lấp đi cảm xúc thật trong lòng không để ai nhận ra.
_" Giáo sư Tiêu...!Cô thật sự muốn bọn tôi đi hay sao ? ".
Vương An Nguyên ăn không vô nhìn Tiêu Nhã kỳ nói.
Trong tâm của anh âm thầm cầu nguyện.
Mỗi lần Tiêu Nhã Kỳ đều thiên vị cho anh và luôn giữ anh bên cạnh của cô.
Anh chỉ hy vọng lần này cũng như vậy.
Anh thật sự chỉ muốn nghe được câu cô nói " An Nguyên cậu ở lại không cần đi đâu hết ".
Thật sự anh không muốn về nhà.
Chỉ cần cô nói muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại không đi đâu hết.
Triệu Tử Long, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt cũng không vui nhìn Tiêu Nhã kỳ đợi đáp án.
_" Chuyện mấy cậu về là do ba mẹ mấy cậu không phải do Tiêu Nhã Kỳ tôi làm chủ.
Ăn nhanh đi.
Mấy cậu làm sao vậy ?.
Coi bộ bốn người các cậu làm sai vặt cho tôi đến nghiện rồi à.
Cười lên đi chứ.
Không phải bốn người ghét tôi lắm hay sao.
Ngày nào các cậu cũng chửi 8 đời nhà tôi lên cơ mà ".
Tiêu Nhã Kỳ chau mày nói.
_" Tiêu Nhã kỳ.
Lúc trước bọn tôi ghét cô là thật.
Nhưng bây giờ thì không rồi.
Thật ra tôi phát hiện cô cũng không phải là người không nói đạo lý.
Không biết từ khi nào tôi lại thấy cô rất thú vị ".
Bạch Thiên Tuyệt buồn bã lên tiếng.
Cảm giác lúc này của anh cũng không khác Vương An Nguyên, Hàn Thần, Triệu Tử Long chút nào.
_" Hahaha....!Thiên Tuyệt à.
Đừng nói là cậu hiện tại thích tôi đó nha ".
Tiêu Nhã kỳ nháy mắt lặng lơ cười nói.
Cô vừa dứt lời thì Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An nguyên đều nhìn qua Bạch Thiên Tuyệt.
" Bạch Thiên Tuyệt thích Tiêu Nhã kỳ sao ".
Chuyện bắt đầu từ lúc nào sao bọn anh không biết hết.
_" Hahaha...!Giáo sư Tiêu yêu dấu.
Anh em của tôi 18 cái xuân xanh vẫn còn trinh nguyên.
Cô hôm trước xem cũng xem rồi.
Sờ thì cô cũng đã sờ qua rồi.
Cô không thấy nên đối với tôi chịu trách nhiệm sao.
Tôi là trai tân đó.
Trước giờ còn chưa có ai mở hàng đâu ".
Bạch Thiên Tuyệt cười phúc hắc nói.
Anh ghét không khí chia tay nhất nên pha hài một câu.
Một mũi tên bắn trúng hai đích.
Sẵn tiện dịp này anh muốn nói lên tấm lòng của anh luôn.
Với anh mà nói thì chỉ cần anh thích thì dù có ở đây hay về nhà anh đi chăng nữa thì cũng mặt dày chiếm hữu cô cho bằng được.
Cái anh cần là thời gian thôi.
Lần này đến lượt Tiêu Nhã kỳ bị đứng hình.
Cô không ngờ cái tên phúc hắc kia thừa nhận thích cô trực tiếp như vậy.
Phải rồi mị lực của cô lớn như vậy thì chuyện có người thích cũng chẳng lạ gì.
Hít một hơi cho bình ổn lại gió xuân mát mẻ trong lòng Tiêu Nhã Kỳ mỉm cười lên.
" Thiên Tuyệt à.
Nói cho cậu nghe một tin buồn đây.
Nếu vì xem qua thằng nhóc của cậu mà muốn tôi chịu trách nhiệm thì cậu xếp hàng thứ 1001 rồi.
Trước đó chẳng phải Triệu Tử Long còn trước cậu sao.
Ưm...!để quý Tử của Bạch gia làm chồng thứ N của tôi hay sao.
Nghĩ tới thôi thấy người lâng lâng rồi.
Cậu nói có phải không ? ".
_" Răng rắc......".
Chiếc đũa trong tay Triệu Tử Long gãy làm đôi.
Anh liếc mắt nhìn Bạch Thiên Tuyệt và Tiêu Nhã kỳ một cái.
Anh còn ngồi đây mà hai người này dám nhìn nhau phóng điện lung tung.
Đúng là không xem Triệu Tử Long anh ra gì mà.
Vương An Nguyên và Hàn Thần cũng thật khó chịu nhìn Tiêu Nhã kỳ.
Cô thật sự xem bọn anh là người vô hình thật sao.
_" Bạch Thiên Tuyệt.
Sáng mai đến võ đường tôi với cậu cùng luyện võ.
Lâu rồi không học võ xương cốt cũng cứng ngắt rồi.
Cần làm cho xương mềm mại một chút.
Cậu nói đúng không ? ".
Triệu Tử Long mỉm cười như được tắm gió xuân nói nhưng nhìn kiểu nào thì cũng giống như anh đang mượn cá chém thớt.
Bạch Thiên Tuyệt nghe Triệu Tử Long nói như vậy thì buồn cười.
Xem ra không chỉ mình anh có ý đồ với Tiêu Nhã kỳ.
Nói không chừng thì tất cả anh em của anh đều có ý như nhau rồi.
" Tiêu Nhã kỳ à Tiêu Nhã kỳ.
Mị lực của cô không phải nhỏ bình thường đâu.
cô giỏi lắm.
cô thắng rồi Tiêu Nhã kỳ ".
Anh nghĩ thầm trong bụng một câu.
Tiêu Nhã kỳ lắc đầu mỉm cười.
Tâm trạng có chút rối loạn bay đi đâu mất rồi.
Cô tính nói nhiều thêm vài câu nhưng thấy một đoàn xe đến rước bọn người Vương An Nguyên về nên thôi.
_" Cậu chủ đến giờ về rồi.
Ông chủ đang đợi ở nhà ".
4 ông quản gia cúi người nhỏ giọng nói.
_" Thôi 4 cậu về đi.
Hẹn gặp nhau trên trường vậy.
Bốn sợ dây chuyền này là tôi cho người làm riêng tặng bốn cậu đó.
Không cần cảm động vì đối với ai tôi cũng làm như vậy thôi.
Đây xem như là tiền công tôi trả cho 4 người sau một tháng làm sai vặt cho tôi ".
Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi đưa ra 4 sợi dây chuyền cho khắc tên riêng từng người.
Trong đó còn có huyền cơ nữa nhưng tạm thời cô không nói tới.
_" Cảm ơn....!".
Bốn người cầm 4 sợi dây chuyền mỉm cười.
Bốn người quản gia của bốn nhà nghe vậy thì bất ngờ.
Trước giờ có nghe cậu chủ nhà mình nói cảm ơn ai bao giờ đâu.
Nếu không phải chính tai của bọn ông nghe thì bọn ông còn tưởng mình nghe lầm chứ.
Đúng giáo sư giỏi danh tiếng có khác.
Thành phần khốn nạn cứng đầu nào cũng trị được.
Xem ra quyết định của ông chủ là đúng nhất.
Bốn ông quản gia nhìn Tiêu Nhã Kỳ gật đầu tán thưởng.
Nhưng bốn ông nào biết thái độ của bốn anh cũng chỉ đối với một mình Tiêu Nhã Kỳ mới được như vậy thôi.
Chứ người khác mà muốn bọn anh như vậy thì chỉ nằm mơ đi.
Bốn người Bạch Thiên Tuyệt, Vương An Nguyên, Hàn Thần và Triệu Tử Long nhìn Tiêu Nhã Kỳ thêm một chút rồi leo lên xe đi về.
Một đoàn người súng ống hầm hố sẵn sàng nối đuôi nhau mất hút ở cuối con đường.
Cả tòa nhà rộng lớn phút chốc chỉ còn lại Tiêu Nhã kỳ đứng đó mãi nhìn theo bóng đoàn xe đến khi mất hút.
Trong tim cô tràn ngập những cảm giác xa lạ mà cô không biết diễn tả như thế nào.
Tự nhiên cô nghĩ nếu bọn người của Triệu Tử Long không về thì hay biết mấy.
Cô lại có người chọc ghẹo cho qua ngày dài buồn tẻ nhạt.
Tiêu Nhã Kỳ xoay người nhìn căn nhà rộng rãi chỉ còn lại một mình cô thì cô khẽ mỉm cười chua chát.
Xoay chuyển một vòng lớn thì cũng phải quay về quỷ đạo vốn có của nó thôi.
Nằm lên chiếc giường rộng lớn cô nhắm mắt lại để khống chế cảm xúc xa lạ trong tim.
_" Tiêu Nhã kỳ sẽ ổn thôi.
Hơn bốn năm qua dù cô đơn mày vẫn sống tốt mà.
Bọn