Thoát được cửa của ba anh Triệu Tử Long cười thật tươi.
Xe của Triệu Tử Long đang chạy thật nhanh trên đường thì bỗng nhiên ở 1 công viên cho tình nhân.
anh nhìn thấy 1 chàng trai tặng 1 bó hoa hồng lớn cho bạn gái đi kèm với 1 con gấu bông to làm cô gái kia cười tít mắt.
Làm anh hiếu kỳ vừa chạy qua được 1 khúc rồi nhưng anh cũng ráng quay đầu xe lại để nhìn xem diễn biến tiếp theo.
Với tinh thần không ngại học hỏi anh đậu xe vào lề rồi kéo cái mắt kính đen xuống để nhìn cho rõ cảnh lãng mạn kia.
Nhìn được 1 lúc cái mặt của anh dại hẳn ra....
" Mẹ kiếp...!dễ vậy à...".
Anh nói 1 câu.
Chỉ thấy cô gái kia cười thật tươi hôn lên má anh chàng kia 1 cái.
Anh chàng đỏ mặt gãi đầu cười.
Thấy vậy cô nàng cười đẩy anh chàng kia ngồi xuống ghế còn cô thì ngồi lên đùi của anh chàng kia hôn tới tấp.
_" ồ.....!mai gót....!".
Triệu Tử Long thấy vậy ồ 1 câu.
Tay rờ rờ cái cằm 1 cái.
Môi khẽ nhếch lên nhìn 2 người kia đang truyền vi khuẩn cho nhau khí thế hừng hực....
Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên cảnh anh tặng hoa cho Tiêu Nhã kỳ.
Cô sẽ nở 1 nụ cười hạnh phúc, rồi cô sexy trong bộ đồ bikini mà đẩy anh ngã xuống giường giữa những cánh hồng rơi đầy trên giường.
Ánh nến lung linh bập bùng tỏa hương thơm nhè nhẹ.
Những quả bông bóng bay được treo lủng lẳng đầy nhà.
Cô ngậm 1 ngụm rượu wichky mà anh yêu thích nhất rồi áp môi cô lên môi anh.
2 người cùng nhắm nháp hương vị say nồng.
Tiếp đến thì.....
_ " Bíp....!Bíp......".
1 chiếc xe tải nhỏ đi qua bóp còi làm anh như tỉnh cơn mê.
Mở mắt ra thấy vài cô thiếu nữ nhìn anh cười thì anh đỏ mặt...!thấy vậy miệng chửi nhỏ 1 câu.
_ " Á....!mình điên thật rồi khi không nghĩ đến Tiêu Ác Ma làm gì....!tặng bông tặng hoa rồi lãng mạn gì chứ.
Thật ấu trĩ, chỉ có con nít hay mấy tên rảnh hơi mới làm chuyện tặng bông tặng hoa gì đó.
Mình mới không làm mấy chuyện vô bổ đó....!bó hoa đó nhỏ chút xíu với 1 con gấu thôi mà cô ta đã bãi trận rồi.
Tiêu Ác Ma mới không dễ cưa đổ như vậy.
Tiêu Nhã kỳ....!my girl.....!You are the best ".
anh nói nhỏ câu rồi lái xe đi.
Tiêu Nhã kỳ vừa ngủ dậy.
Cô Nhìn đồng hồ cũng 5 giờ chiều rồi.
Nhìn quanh 1 vòng căn nhà rộng lớn chỉ có 1 mình cô thì bỗng nhiên thấy nó thật lạnh lẽo.
Thấy trong người hơi đói cô vừa đi pha xong 1 tách cà phê thì nghe tiếng xe đến.
Tay Cô còn cầm 1 gói mì ăn liền thì cô nhìn ra xem là ai.
Thấy người tới Cô không tin mắt mình.
1 xe tải lớn chở hoa hồng đỏ rực.
1 xe tải lớn chở gấu bông.
Con nào con nấy còn to cao hơn cô.
1 xe tải cuối cùng là sôcôla.....!Cô ngạc nhiên nói.
_ " Triệu Tử Long cậu tính làm cái gì ở nhà tôi ".
Cô 2 mắt mở to nói.
Cái gì a...!chuyển mấy thứ này đến nhà cô làm gì đây.
Tính cho cô mở tiệm bán gấu bông với hoa hồng sao.
_ " Hahaha.....!Nhã kỳ...!tôi thấy bà già mù kia bán hoa hồng tôi thấy tội nghiệp mua giùm thôi.
Nhưng tôi là con trai để nhà kỳ lắm nên chở qua nhà cô thôi.
Chứ tôi không phải cố ý mua tặng cô đâu nha.
Tôi mới không làm mấy chuyện dở hơi thiếu não như vậy đâu ...!Cô đó đừng tưởng bở ".
Triệu Tử Long gãi đầu cười nói.
Anh tính nói là nhã kỳ anh mua tặng em nhưng đến miệng lại phát ngôn ra chính anh cũng giật mình.
Lén nhìn cô 1 cái thấy nét mặt cô không đúng anh nuốt nước miếng nhìn cô 1 cái.
_" Triệu Tử Long.
Ý cậu nói là cậu thấy 1 bà già mù bán 1 xe tải hoa hồng với 1 xe tải gấu bông cho cậu...!cậu tội nghiệp nên mua giúp hả ....!".
Cô nheo mắt lại nhìn Triệu Tử Long.
Mấy người đàn ông còn không ngừng ra vào chất đầy hoa với gấu trong nhà cô.
_" Hahaha....!sao cô thấy tôi có lòng thương người lắm phải không.
Không cần nói thêm cái gì đâu.
Cái đó tôi biết ".
Anh cười nói.
" Sao không giống với những gì mình nghĩ lúc nảy vậy ta...!hay 1 xe tải hoa với gấu mà Tiêu Nhã kỳ còn chê ít.
Vậy có nên gọi điện thoại cho chở đến 8 9 chiếc xe tải lớn tới thêm không.
Mà nghĩ cũng lạ...!Không phải Cô nên giống Cô Gái kia cười ngọt ngào rồi hôn anh sao...!làm gì sắc mặt kém vậy.
Mình làm gì sai sao....!".
Anh nghĩ thầm trong bụng 1 câu.
_ " Triệu Tử Long...!chở hết hoa hòe về nhà Cậu nhanh.
Nhà Tôi không phải kho hàng nhà Cậu....!làm nhanh đi ".
Cô nghiến răng nói 1 câu.
nhìn nhà cô chật kín hoa và gấu đến không còn chỗ để đi nữa.
Cái tên này học đâu ra cái chơi trổi như vậy chứ.
Nếu tặng cô thì cô còn miễn cưỡng.
Chứ xem như nhà cô là khó hàng cô mới không thèm thương lượng.
_ " Ách.....!Nhã kỳ à....!thật ra là tôi...!tôi nghe cô bị ám sát nên mua hoa tặng cô đó.
Chúc mừng cô bình an mà...!Triệu Tử Long tôi lần đầu tiên làm mấy chuyện vô bổ này đó.
Dù gì cũng là tâm ý của người ta a....!cô cười lên đi chứ ".
Anh lại khều khều tay cô nói.
Anh làm chỗ nào sai rồi sao.
Người ta thành công sao tới anh thì thất bại vậy.
_" Hừ......!".
Cô hừ nhẹ 1 câu cầm gói mì ăn liền đi vào nhà bếp.
Anh nhanh chóng chạy theo nói.
_" Tiêu Nhã kỳ...!Cô tính làm gì đó ".
Anh tưởng cô giận nên đi theo.
Anh nhớ đâu có làm gì sai đâu a....
_" Không thấy sao....!ăn mì ăn liền ".
Cô nói.
Còn lắc lắc gói mì lên nói.
_" Cái đó không tốt cho sức khỏe đâu.
Đi theo tôi ".
Anh cười nói rồi kéo tay cô đi.
_" Nè kéo tôi đi đâu....!" cô nói.
_" Hahaha đi ăn bụi chứ đâu ".
Anh cười nói.
Rồi nhét cô lên xe.
Sợ cô đổi ý anh nhanh chóng lái xe đi.
_ " Nè....!nè....!ít ra cũng để Tôi thay đổi quần áo cái chứ.
Cậu làm cái quái gì như gà mắc đẻ vậy.
Đi nhanh vậy làm gì....!".
Cô nhanh chóng nói.
Chiếc xe của anh phóng nhanh như bay làm chiếc đầm ngủ màu đen bằng vải ren mỏng bay phấp phới.
Cô phải cực lực dùng tay kéo lại mới không để cảnh xuân khoe với bàn dân thiên hạ.
Tiêu Nhã kỳ nhìn qua Triệu Tử Long.
Anh mặc bộ vest trắng sang trọng được cắt may hoàn hảo.
Nó làm tôn hết vẻ đẹp body của anh.
Giày đen bóng lưỡng.
Đầu tóc chải keo gọn gàng.
Chắc vừa theo ba anh đi làm mới chỉnh chu như vậy.
Soái vạn người mê a....!nhìn lại mình cô thấy xấu hổ muốn chết.
Tóc cô vừa ngủ dậy còn chưa chải rối tung lên.
Chân còn mang đôi dép trong nhà con hình con chó nhỏ.
Nhìn kiểu nào cũng giống cô làm người hầu cho anh ta vậy.
_" Trong mắt tôi.
Cô như vậy mới có lực sát thương mạnh nhất....!tin tôi đi.
Bất cứ đàn ông nào thấy cô như vậy cũng không thoát khỏi mị lực chết người của cô lúc này đâu.....!hahaha ".
Anh cười lớn tiếng nói ánh mắt vừa lái xe vừa ngắm 2 cái bánh mật size lớn lấp lo sau lớp vải ren mỏng tan kia.
_" Triệu Tử Long