_ Williams nhắm mắt lại.
Chỉ mới xa Tiêu Nhã kỳ 1 chút anh đã cảm thấy rất nhớ cô rồi.
Phải nói là nhớ đến cồn cào ruột gan lên vậy.
Bóp nhẹ trái tim anh mỉm cười chua chát nó dường như đã không thuộc về anh nữa rồi.
_ " Nhã kỳ....!Người anh thì đi mà trái tim đã ở bên cạnh em mất rồi...!Thì ra đây là cảm giác nhớ nhung khi người ta yêu nhau sao.
Khó chịu quá....!Nhã Kỳ anh thật là khó chịu.
Chắc chỉ có mình anh nhớ về em thôi.
Bên cạnh em nhiều người đàn ông xuất sắc như vậy thì trong 1 ngày em có bao nhiêu thời gian nhớ về anh chứ ".
Anh khẽ lẩm bẩm 1 mình.
Bên tai còn vang lên tiếng ông thư ký già lảm nhảm những lịch trình dày đặt, khô khan cứng ngắc cho những ngày sắp tới.
_" Hoàng Tử Williams....!2 giờ chúng ta sẽ đến nước B.
Người có 30 phút để nghỉ ngơi.
3 giờ có cuộc gặp đàm thoại với Tổng Thống nước B.
5 giờ người sẽ đi dư tiệc....!vv......!".
Giọng của ông thư ký già vang lên đều đều.
_ Williams thì chẳng nghe được 1 câu.
Cả tâm trí của anh đi theo nữ tướng cướp kia đi rồi.
Ánh mắt anh lại nhìn ra những đám mây trắng bồng bềnh ngoài kia như đang xếp vào nhau tạo thành gương mặt đỏ ửng của Tiêu Nhã kỳ lúc đang say rượu ngồi lên người anh vậy.
Anh nhìn nhưng mây trắng miệng khẽ cười thành tiếng.
Làm ông thư ký già ngưng lại 1 chút.
Rồi lại đọc 1 bảng lịch trình khô khan khác nữa.
_Phương Gia:
_ Phương Mỹ Lệ đang cấp tốc luyện những bài võ say mê chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu giữa cô và Tiêu Nhã kỳ.
Mồi hôi của cô ướt đẫm cả 1 cái áo.
Cô là Kiss cô không thể để mình bại trận được.
Nhớ đến Tiêu Nhã kỳ lại càng là động lực cho cô ra quyền thật mạnh.
Được cái thân thể này cũng là được học võ bài bản nên chỉ cần cô chịu khó luyện tập thì sẽ lấy lại thân thể định