Tấn triều do Nữ đế lên ngôi tới nay, vị trí nữ tử phát triển không ngừng, ra lệnh không đề cập tới chế độ năm thê bảy thiếp, nữ tử cũng có thể kế thừa gia sản, thậm chí vào triều làm quan.
Các ngành các nghề, luôn có thể nhìn thấy nữ tử, ngay cả trong trường học, không chỉ có học sinh nữ, còn có nữ phu tử.
Dương Nhược Thanh sinh ra đời ở Tân Chính, cha nương không có ý nghĩ lạc hậu, Dương phu nhân cùng Dương lão gia cùng nhau mở tiệm buôn bán nhỏ, chưa bao giờ cảm thấy việc đọc sách bất tiện, hài tử từ nhỏ liền đối với bài vở và bài tập càng coi trọng.
Dương Nhược Thanh là trưởng nữ, dưới có một đệ đệ Dương Thanh Sam, nhỏ hơn bốn tuổi, hai người có ảnh hưởng từ nương thích xem sách, buôn bán, lại đầy uyên bác.
Dương lão gia mặc dù không có như Dương phu nhân coi trọng chuyện học hành của hài tử, nhưng bởi vỉ hài tử ham học, hắn tất nhiên không ngăn cản, hắn cho rằng nam tử nên chỉ lo kiếm tiền nuôi gia đình, những chuyện này hẳn giao cho nương tử làm chủ.
Dương Nhược Thanh lớn lên trong một gia đình như vậy, từ nhỏ nàng nhìn thấy phần lớn chuyện trong nhà điều là nương định đoạt, tuy vậy cha chưa từng có ý nghĩ nữ tử không bằng nam tử, từ nhỏ nàng đã có chí hướng muốn làm nữ phu tử.
Đại khái tính tình nàng khá lãnh đạm so với Thanh Sam, nàng rất thích xem sách, nàng và Thanh Sam cũng giống nương nho nhã lễ độ, đối với Nhược Thanh tuyệt đối coi trọng.
Dương Nhược Thanh mười sáu tuổi để thuận tiện cho việc thi cử ở lại kinh thành học tập, năm mười chín bắt đầu thi lại không biết phải làm thế nào, đi thi đình sợ là phải vào triều làm quan, liền nói với *phu tử* về ý nguyện của nàng, thầy giáo cũng là một người nhiệt tình thay nàng trình bản tấu lên. (*thầy giáo, cô giáo*)
Nữ đế nhìn thấy tương đối cảm động sau đó liền bố trí ở tại trường học, là một phu tử giảng dạy, thi vào được trường học cũng có các loại cấp bậc.
Dương Nhược Thanh nghe nói lại xong càng dụng tâm học tập muốn năm sau thi đình thắng ngay từ trận đầu vào trường học mới tốt.
Như nàng mong muốn kì thi thể hiện xuất sắc, Nữ đế muốn ban cho nàng chức quan khác nhưng nàng nhất định muốn làm chức phu tử Nữ Đế sửng sốt liền nói.
"Ngươi chính là Trần ái khanh nói qua ý nguyện muốn làm phu tử,thông thái học rộng, gan dạ sáng suốt, học sinh Tần triều có hi vọng thành tài rồi ".
"Không dám không dám, tạ ơn bệ hạ không trách phạt" Dương Nhược Thanh lúc này quỳ xuống nói, trên lưng thấm đầy mồ hôi, nghĩ lần này cảm giác nàng thật to gan lớn mật.
Nàng nào có chí hướng lớn như vậy, nàng chỉ muốn nhàn rỗi để bản thân xem sách mà thôi.
Lúc nhỏ thấy cha mẹ vất vả cực nhọc, sớm đã không có ý niệm buôn bán. Quan trường này lại đen tối nàng không muốn đi khuấy nước đục, từ nhỏ lại không có tay nghề gì, lại không có quan hệ yêu đương.
Nghĩ lại làm phu tử thích hợp nhất cũng là sở thích của nàng, có thể giúp người thành tài không thể tốt hơn, hiện tại Dương Nhược Thanh chỉ muốn đến nơi này liền một lòng dốc sức đi trên con đường này.
Giờ phút này Nữ Đế ủy thác trọng trách, nàng cảm thấy đảm đương không nổi.
Nữ Đế không phải là người thiếu thận trọng, nói là nói như thế, cũng chỉ để cho Dương Nhược Thanh vào trường học dạy học mà thôi.
Dương Nhược Thanh đi vào thấy trong sân các phu tử khác lo lắng cho một năm học, Nữ Đế đã sớm đã quên còn có một số người này.
Tiến vào còn có mấy phu tử khác thấy bọn họ liền phái đi vào các trường lớp.
Dương Nhược Thanh đi tới Đông Huy viện.
Đông Huy viện là trường tốt nổi tiếng ở Tấn triều, tại kinh thành chiếm một diện tích lớn liền vùng ngoại thành cũng phồn thịnh phát triển, phần lớn là con cháu quan phủ, nhà giàu, nữ tử đều ở đây học tập.
Dương Nhược Thanh nghĩ trường này nổi tiếng bên ngoài, chính mình vừa mới đến nên giảng dạy lớp nhỏ ai ngờ phân đến lớp mười sáu mười bảy tuổi nam nữ, phu tử lớp này trước kia đã đi tới viện khác, vừa lúc có phu tử mới liền thuận tiện để cho nàng.
Dương Nhược Thanh thật sự hoảng hốt, mình cũng so với những người này lớn hơn năm sáu tuổi, đi tới lão phu tử tinh tế hỏi tình huống.
" Ngươi có thể yên tâm, lớp học ngươi có một nữ học sinh, tên là Lâu Ngữ Tuyết, thông minh giỏi giang, nếu có chuyện gì dặn dò nàng làm là được." Lão phu kia cũng nhiệt tình, biết gì nói hết, giới thiệu tỉ mỉ, khuyên giải an ủi nàng cứ yên tâm có sự tình gì giao cho Lâu Ngữ Tuyết đi làm, học sinh kia tại viện nổi danh tài giỏi, thông minh,là người lương thiện.
Dương Nhược Thanh không biết lần thứ mấy nghe lão phu tử nói tới tên này, âm thầm nhớ lại, tìm đến danh sách lớp lật xem liền thấy tên.
" Lâu Ngữ Tuyết, tên thật hay "
Dương Nhược Thanh nghĩ trước khi nhận lớp không bằng trước đi tìm Lâu Ngữ Tuyết hỏi rõ tình hình trong lớp này, mấy ngày nữa nhận lớp liền dễ dàng cho nàng, lại theo viện hỏi địa chỉ. Đứng trước cửa phủ nhịn không được kinh ngạc.
Trong kinh thành này có hơn mười hộ gia đình họ Lâu, Dương Nhược Thanh vốn tưởng rằng Lâu Ngữ Tuyết chịu khó làm việc, được người ta khen ngợi, chắc hoàn cảnh không coi là tốt, ai ngờ, cùng hơn mười hộ gia đình là nhà lớn nhất. Cũng chính là Tần triều nổi tiếng nhà giàu Lâu Cẩm Thiêm chỉ có một nữ nhi.
"Xin hỏi quý phủ tiểu thư chính là Lâu Ngữ Tuyết?" Dương Nhược Thanh đối với giữ cửa người cúi chào, người giữ cửa hỏi rõ thân phận, liền đem Dương Nhược Thanh mời đi vào.
Phu thê Lâu Cẩm Thiêm không có ở nhà, ngày thường đều là quản gia chăm nom, Lâu quản gia nghe người làm báo lại đã sớm chờ ở phòng khách, Dương Nhược Thanh vừa tiến đến liền vội vàng mời nàng ngồi xuống:
" Phủ tử mời ngài ngồi, tiểu thư rất nhanh thì đi ra." Vừa nói xong hướng về bên trong phòng khách thúc dục một tiếng.
Liền nghe bên kia đáp một tiếng, giọng nói không giống như Dương Nhược Thanh trong tưởng tượng nhẹ