" Có thể trên đời này có nhiều người, ta lại chỉ thích một mình ngươi " Lâu Ngữ Tuyết nói xong vẫn nhìn Dương Nhược Thanh.
" Nên xuống núi " Dương Nhược Thanh nhìn xa xăm không biết suy nghĩ gì, một lát sau mới nói.
Lâu Ngữ Tuyết cho rằng trải qua lời thú nhận này Dương Nhược Thanh sẽ không muốn cõng nàng xuống núi, liền thấy Dương Nhược Thanh tới trước người mình ngồi xổm xuống, nàng hiểu được, mình như thế nào cũng sẽ không buông ra. Lâu Ngữ Tuyết sợ Dương Nhược Thanh đổi ý, rất nhanh đứng dậy ghé vào lưng Dương Nhược Thanh.
Dương Nhược Thanh không nói gì, chỉ lo đi về phía trước. Lâu Ngữ Tuyết tựa đầu trên vai Dương Nhược Thanh, tự nhiên là da thịt thân cận, Dương Nhược Thanh nghiêng đầu muốn tách ra sự tiếp xúc.
Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng như vậy, dứt khoát hôn một cái bên gò má nàng, Dương Nhược Thanh không dám tránh nữa, liền để tùy ý dựa vào.
"Ngươi sau này không cho phép ôm người khác, cõng người khác, nữ tử cũng không thể, không cho phép cùng người khác thân mật, Ngô Lâm cũng không được." Lâu Ngữ Tuyết mặc kệ Dương Nhược Thanh trầm mặc, tuyên bố.
"Vì sao? " Điều này làm cho Dương Nhược Thanh không mở miệng không được, nếu không mở miệng, chẳng phải là chấp nhận.
" Bởi vì ngươi là của ta " Lâu Ngữ Tuyết nói lời này không biết xấu hổ, dường như nói điều bình thường.
" Khi nào thì... " Dương Nhược Thanh lời còn chưa nói hết, bị Lâu Ngữ Tuyết lấy tay quay mặt lại dùng đôi môi ngăn chặn miệng.
Dương Nhược Thanh muốn né tránh Lâu Ngữ Tuyết trên tay dùng lực không cho nàng nhúc nhích, hôn không có thô bạo mà là ôn nhu ngây ngô làm Dương Nhược Thanh dần dần trầm luân.
Đợi một thời gian mới tách ra thì Lâu Ngữ Tuyết thanh âm của có chút khàn vẫn không quên trả lời Dương Nhược Thanh mới vừa rồi vấn đề, "Hiện tại."
Mặc dù mới vừa rồi hôn môi, Dương Nhược Thanh cũng có đáp lại, nhưng Lâu Ngữ Tuyết như trước sợ hãi Dương Nhược Thanh sẽ cự tuyệt chính mình, nâng mặt Dương Nhược Thanh tay nhẹ nhàng vuốt ve, lo lắng sau này Dương Nhược Thanh trốn tránh chính mình, có lẽ sẽ không lại có cơ hội như vậy.
Dương Nhược Thanh trầm mặc Lâu Ngữ Tuyết càng sợ hãi. Mặc dù ngôn ngữ hành vi lớn mật của nàng tựa hồ chẳng hề sợ Dương Nhược Thanh cự tuyệt, đó bất quá chính cậy mạnh, nàng biết việc mình làm lần này hai người nhất định không giống như trước. Nàng không muốn từ nay về sau lạnh nhạt, từng bước đuổi theo sát, mới vừa rồi nàng hầu như dùng hết sức lực.
Lâu Ngữ Tuyết không dám nhìn tới ánh mắt của Dương Nhược Thanh, chẳng qua là nhìn chằm chằm môi của nàng, liền thấy đôi môi đột nhiên hướng tới gần mình. Dương Nhược Thanh ở trên môi Lâu Ngữ Tuyết hôn một cái, liền quay đầu đi thẳng không nói chuyện.
Lâu Ngữ Tuyết lại cảm thấy được điều này so với lời nói tốt hơn nhiều, hai tay ôm chặt thêm vài phần, đem mặt chôn ở cần cổ Dương Nhược Thanh, khóe miệng đều lộ ra ngọt ngào.
Lâu Ngữ Tuyết nở nụ cười suốt dọc đường đi, vào Lâu phủ vẫn còn đắm chìm niềm ngọt ngào vừa rồi. Lâu Cẩm Thiêm đợi ở trong phòng khách đã lâu nhìn thấy bộ dáng này:
" Ôi chao, một thời gian không thấy, Tuyết nhi thế nhưng có người trong lòng? "
Lâu Ngữ Tuyết vừa rồi chính mình còn chìm đắm liền tỉnh lại, thấy Lâu Cẩm Thiêm nàng vội vàng đi tới khoác cánh tay hắn, đỏ mặt:
" Cha ngươi trở về khi nào, sao vừa về đến liền trêu chọc nữ nhi."
" Trở về không lâu lắm, không trở lại sao thấy Tuyết nhi đều đã trưởng thành " Lâu Cẩm Thiêm thấy con gái mình duyên dáng yêu kiều, bộ dáng thẹn thùng trong lòng cũng là vui vẻ.
Trong nhà con gái trưởng thành, có thể làm cho Tuyết nhi vừa ý nhất định là người tài năng xuất chúng.
" Cha ngươi nói loạn gì đó, mẹ đâu rồi? " Lâu Ngữ Tuyết vừa dứt lời, Lâu phu nhân từ bên trong đi ra.
" Tuyết nhi đã về rồi! Mau để cho mẹ nhìn một chút "
Lâu phu nhân đang quan sát Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Cẩm Thiêm lại vẻ mặt trêu đùa nhắc đến:
" Phu nhân ngươi cũng không biết, Tuyết nhi chúng ta thế nhưng có người trong lòng "
"Ồ? Là công tử nhà nào có thể được Tuyết Nhi coi trọng?" Lâu phu nhân hiển nhiên đối với người trong lòng Lâu Ngữ Tuyết tràn ngập hứng thú..
" Không phải công tử nhà ai." Lâu Ngữ Tuyết không muốn gạt, một lòng muốn cùng Lâu cha mẹ chia xẻ sự ngọt ngào của mình, rồi lại có chút bận tâm bọn họ tức giận, không đồng ý.
"Ngươi cũng biết tâm tư cha mẹ, chỉ cần là Tuyết Nhi thích, thân phận địa vị không cần thiết."
Vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm sống bên ngoài nhiều, tư tưởng so với người triều Tấn mở mang rất nhiều, trước giờ không cổ hủ, hai người đều nguyện ý sinh một đứa con.
"Thân phận địa vị cũng không phải thấp, là được ban thưởng làm phu tử. Chỉ sợ chúng ta không xứng với người ta đâu!"
Lâu Ngữ Tuyết nhắc tới Dương Nhược Thanh trên mặt biểu tình ngọt ngào, vợ chồng Lâu gia xem ở trong mắt tự nhiên là cao hứng
, "Chỗ nào Tuyết Nhi không xứng với người, chính là Đông Huy thư viện phu tử?"
Lâu phu nhân xem bộ dáng nàng ấp úng nói không ra, còn tưởng là cố kỵ giáo viên và học sinh thân phận. Thấy Lâu Ngữ Tuyết quả nhiên gật gật đầu,
"Phu tử liền phu tử, chờ ngươi ly khai trường học, các ngươi không còn là quan hệ giáo viên và học sinh, cũng không sợ gì, cha mẹ đều vui lòng."
"Không phải, nàng..." Lâu Ngữ Tuyết thấy mẹ của mình hiểu lầm, muốn giải thích, rồi lại không dám nói ra Dương Nhược Thanh thân phận nữ tử, nhất thời do dự.
"Chính là hắn không vừa ý ngươi?" Lâu Cẩm Thiêm thấy Lâu Ngữ Tuyết bộ dáng lưỡng lự, còn tưởng rằng nữ nhi nhà mình tự mình đa tình.
"Không phải, trong lòng nàng cũng có của nữ nhi." Lâu Ngữ Tuyết phản bác nói
"Chính là, nàng là nữ tử." Do dự hồi lâu, Lâu Ngữ Tuyết vẫn nói ra
Vợ chồng Lâu gia nhất thời nhìn nhau không nói gì, vẫn là Lâu Cẩm Thiêm mở miệng trước:
"Nữ tử liền nữ tử, chỉ cần Tuyết Nhi thích, cha nhất định giúp cho con."
Ở bên nước ngoài tập mãi thành thói quen, Lâu Cẩm Thiêm rất nhanh liền tiếp nhận, từ nhỏ sủng ái nữ nhi, làm sao gây thương tổn nữ nhi, muốn cái gì tự nhiên là đều cấp cho.
"Ta cùng với cha ngươi giống nhau, chỉ cần chính ngươi vừa ý liền có thể. Bên nước ngoài, nữ tử cùng nữ tử cũng là có thể lập gia đình." Lâu phu nhân rất nhanh cũng biểu lộ thái độ của mình.
Trong