Chính môi trường sống đã làm con bé trưởng thành rồi."Bất kể bao nhiêu tuổi, con đều là đứa con gái nhỏ trong lòng bà nội."Phan Tinh Nhi mỉm cười,bóc một quả cam đường và cẩn thận loại bỏ lớp lụa trắng trên đó."Bà nội,con đã không còn là cô gái nhỏ nữa,bọn họ nghĩ cháu là con thú từ rừng trở về."Bà Phan sửng sốt, bà đã không hiểu đứa cháu gái này nữa rồi."Có bà nội ở đây,bọn họ dám bắt nạt con sao?""Con không những sẽ không bị bắt nạt, mà còn để trả lại sự trong sạch cho mẹ con.""Con sẽ bắt bọn họ trả lại công bằng cho mẹ con và quỳ trước mộ bà ấy xin lỗi."Giọng điệu nhàn nhạt, như một làn gió nhỏ vừa thổi qua,khiến người nghe phải sựng tóc gáyBà Phan đột nhiên cảm thấy như có một cú sốc trong lòng.Nha đầu ngốc này, biết gì chứ?Sau khi sự việc xảy ra vào năm đó,bà ấy lập tức yêu cầu Phan Tinh Nhi rời đi, và có lẽ bà không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng thảm thương đó.Vốn tưởng rằng như vậy có thể cho cô sống tốt, ai ngờ cô vẫn ôm hết thống khổ trong lòng.Phan Tinh Nhi bẻ quả cam thành hai miếng, đưa miếng to cho bà nội, bỏ miếng nhỏ vào miệng, nhai dần rồi nuốt xuống, lông mày và mắt cong lại, nhợt nhạt như một bức tranh phong cảnh."Năm đó con mười hai tuổi, thật ra đã hiểu rõ mọi chuyện.""Tinh Nhi rất biết ơn sự chăm sóc của bà nội,con hy vọng bà nội hãy tin tưởng con vì con có thể làm được."Chỉ trong sáu từ, bà Phan đã bật khóc với nỗi đau khổ trong mười năm qua, tất cả đã bùng phát vào lúc này.Mình nghĩ rằng mình đã cứu đứa cháu gái đau khổ này và để nó sống mười năm ở Hồ Ngọc Hồi mà không có bất kỳ tranh chấp nào, hóa ra con bé đã biết tất cả."Tinh Nhi,bà nội xin lỗi ba mẹ của con...."Bà Phan run run vai và bật khóc.Phan Tinh Nhi thở dài, khẽ nâng trán lên và cố nén nước mắt."Bà nội, liên quan gì đến bà sao?""Nếu không có bà nội, Tinh Nhi đã phải sống trong lời đồn đại từ năm mười hai tuổi rồi."Có lẽ lúc đó,mình trở nên tự ti, rụt rè và ngại ngần.Giống như một con chuột sợ hãi trốn chui trốn nhủi, bị mũi nhọn chỉ điểm, không bao giờ có thể chống lưng nổi.Trong môi trường đó, thứ đầu tiên hủy diệt chính là ý chí và hy vọng của một người.Bà nội đã khiến mình phải tránh tất cả những điều này.Tất cả là nhờ vào bà nội.Nếu không có bà, sẽ không có Phan Tinh Nhi ngày hôm nay.Mình luôn nhớ rõ điều này.Bà Phan đã khóc rất lâu vì chuyện này, và Phan Tinh Nhi rất hối hận vì đã nhắc đến chuyện đó.Từ năm mười hai tuổi, cô đã ăn