Sân bay nước R.
Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly vừa ra tới cổng thì nhìn thấy trạm nghỉ ngơi tổ tiết mục dựng lên đúng như dự đoán.
Nhìn thấy trạm nghỉ ngơi có nghĩa là bọn họ vẫn chưa thể về khách sạn nghỉ ngơi, hai người họ đều quá quen thuộc với chiêu trò của tổ tiết mục rồi.
Dù gì Cố Mậu Hành cũng là nhà chế tác, Ninh Lục Ly thì sau khi ký hợp đồng đã nhồi nhét vào đầu "Cộng Sự Tuyệt Nhất" hai mùa trước.
Hai người đều thể hiện tâm trạng rất ổn định, chỉ là khi Ninh Lục Ly xé lá thư ra, sau khi nhìn thấy tin tức của trạm kế tiếp lại cảm thấy có chút không đúng.
"Mời tới địa điểm XX để tham gia thử thách mỹ thực trước."
Ưu thế của khoang hạng nhất ngoài việc có thể nghỉ ngơi thoải mái ra thì còn có thể xuống máy bay nhanh nhất.
Đối với chương trình thi đấu thể thao thì đây là một ưu thế.
Ninh Lục Ly cũng không rảnh nghĩ nhiều, kéo Cố Mậu Hành chạy như điên, leo lên một chiếc taxi.
Khi lên xe, anh mới có thời gian thảo luận nội dung thử thách tiếp theo với Cố Mậu Hành: "Tôi cứ cảm thấy, chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Chương trình này không tốt như vậy, vừa hạ cánh đã cho chúng ta ăn, đồ ăn chắc chắn không phải đồ ngon."
"Cậu hiểu rõ chiêu trò của Cộng Sự Tuyệt Nhất thật đấy."
"Đương nhiên, để lấy được thành tích tốt, tôi đã cẩn thận nghiên cứu qua, không thể ra trận mà không có chuẩn bị.
"Yên tâm, sẽ không có thử thách mà cậu không thể hoàn thành đâu."
Cố Mậu Hành vẫn nói một câu như vậy.
Tuy trên xe cũng có anh quay phim đi theo, nhưng sau này còn có chỉnh sửa, cho nên hai người nói chuyện cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Lúc trước ở trên Trường Thành, Cố Mậu Hành cũng là dáng vẻ chắc chắn này, lúc đó bầu không khí khá là căng thẳng, Ninh Lục Ly không cảm thấy có gì không đúng.
Bây giờ anh mới thấy có chút không đúng: "Sao cậu biết tôi có thể leo núi?"
Ninh Lục Ly bắt đầu chạy bộ buổi tối là chuyện sau khi ra mắt, lúc đó Cố Mậu Hành đã ở nước ngoài xa xôi, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Hồi trước khi hai người còn là hàng xóm và quan hệ thân thiết như là một người, Ninh Lục Ly hoàn toàn là một tên gà yếu, trên cơ bản chưa từng chơi thể thao.
Cố Mậu Hành từng lo lắng cho thân thể gà yếu của Ninh Lục Ly, từng thử kéo anh đi chạy buổi sáng, cố gắng được một tháng, cuối cùng vẫn thua Ninh Lục Ly "kiên cường" ngủ nướng.
Suy cho cùng Ninh Lục Ly có thể đi học đúng giờ đã là dùng hết ý chí kiên cường của bản thân rồi, giờ lại muốn anh dậy sớm hơn một tiếng thì quả thực là muốn mạng của anh.
Cho nên, Cố Mậu Hành không thể biết chuyện anh kiên trì chạy tối và leo núi, luyện tập được sức chịu đựng và khả năng tim phổi rất tốt được.
"Suy luận bình thường thôi.
Khi cậu biểu diễn trong concert hơi thở luôn rất ổn định, với thể chất lúc trước của cậu nếu mà không trải qua luyện tập thì không thể làm được."
"Lúc tôi biểu diễn hơi thở rất ổn định mà cậu cũng nghe ra à?"
Cố Mậu Hành tới chiêu nào tiếp chiêu đó: "Ừm, phòng làm việc của tôi cũng có nghệ sĩ tổ chức concert, là một ông chủ tôi đương nhiên phải nghiên cứu nhiều lần một vài concert điển hình.
Ninh Lục Ly thấy lời giải thích của Cố Mậu Hành không có vấn đề.
Môi anh hơi nhếch lên, lại nhận ra có thể sẽ bị Cố Mậu Hành nhìn thấy, bèn quay đầu nhìn cửa sổ giả vờ đang ngắm cảnh.
Concert của Ninh Lục Ly tôi đương nhiên là concert kinh điển đáng để lấy ra nghiên cứu nhiều lần, Cố Mậu Hành quả nhiên có con mắt tốt.
Cho dù trong lòng vẫn nhớ chuyện lúc trước, nhưng vào lúc này Ninh Lục Ly vẫn tăng thêm chút thiện cảm với Cố Mậu Hành.
Anh chỉ cảm thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ không tệ, tâm trạng rất tốt.
Có điều tâm trạng tốt này sau khi tới đích đến thì tan tành mây khói ngay lập tức.
Đặt trước mặt Ninh Lục Ly là một cái bàn xoay lớn.
Người dẫn chương trình đứng trước bàn xoay, trên mặt là nụ cười bí ẩn: "Đi đường vất vả rồi, vất vả bay từ trong nước tới đây, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị mỹ thực cho hai người thưởng thức.
Mời khiêu chiến bàn xoay mỹ thực, tin tức của trạm kế tiếp được giấu bên trong những món ngon này nha."
Bàn xoay thì là bàn xoay, nhưng mỹ thực lại không phải mỹ thực thật sự.
Trên bàn xoay quả thật là sắp xếp theo cấp độ địa ngục, nào là kem mù tạc, sushi mù tạc, temaki[1] mù tạc,...
"Người dẫn chương trình này từng bị ai đánh chưa?", Ninh Lục Ly đột nhiên kéo Cố Mậu Hành rồi thấp giọng hỏi một câu.
Ninh Lục Ly nhìn bàn xoay mù tạc ở trước mắt, rơi vào trong tuyệt vọng.
Anh có một nhược điểm không để người khác biết, tuyến lệ của anh vô cùng phát triển, nếu vì chuyện gì đó mà khóc thì sẽ rất khó dừng lại.
Ninh Lục Ly trước giờ khoe khoang là người đàn ông sắt thép, chưa từng để lộ nhược điểm này của bản thân ra trước mặt công chúng.
Nhưng thử thách lúc này lại là ăn mù tạc, đây chẳng phải hành hình tại chỗ sao?
Cố Mậu Hành nhìn vẻ mặt bối rối của Ninh Lục Ly thì biết ngay là tại sao: "Không sao, để tôi ăn."
Ninh Lục Ly suy nghĩ, lại nhìn hắn một cái đầy ngờ vực: "Đây chắc không phải do cậu cố tình sắp xếp đấy chứ."
Cố Mậu Hành rất oan uổng, hắn có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Ly, tuy tôi là người chế tác, nhưng cũng chỉ là điều khiển được quy trình tiết mục mà thôi.
Sẽ không được quyết định ở mọi phương diện, chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi."
Bây giờ cũng không phải lúc để truy hỏi chuyện này, cứ không tăng tốc tiến trình thì tuyển thủ của tổ tiếp theo sẽ đuổi kịp mất.
Ninh Lục Ly chọn một hướng, bắt đầu xoay bàn xoay.
Từ sau khi bắt đầu quay "Cộng Sự Tuyệt Nhất", Ninh Lục Ly đã