"Ninh Ninh?"
Giọng của Cố Mậu Hành kéo Ninh Lục Ly trở về thực tại.
Ninh Lục Ly: "À, lúc đó rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?"
Cố Mậu Hành lại không trả lời câu hỏi đó: "Thực ra ngày hôm sau tôi liền đi tìm Khương Vũ Huyên nói rõ ràng."
"Vì tôi?"
"Không, từ chối cô ấy hoàn toàn xuất phát từ suy xét của riêng tôi.
Tôi không có ý khác với cô ấy đương nhiên không thể kéo dài."
"Được thôi." Ninh Lục Ly nhún vai, anh nhìn ra được Cố Mậu Hành đang tránh câu hỏi của anh.
Không nói thì thôi, anh cũng không ép đối phương.
Ninh Lục Ly đổi chủ đề, lại nói về chuyện của Chúc Giai Giai: "Thực ra đoạn thời gian cậu tránh tôi, Chúc Giai Giai còn tới khuyên tôi, bảo tôi làm lành với cậu.
Tại sao cậu ấy lại đột nhiên nhìn cậu không thuận mắt vậy?"
Cố Mậu Hành: "Chuyện này trách tôi, là vấn đề của tôi."
Thực ra hôm nay Ninh Lục Ly cũng nhìn ra chút đầu mối, tuy Cố Mậu Hành luôn là cái vẻ hoà nhã bình tĩnh, nhưng cũng không đến mức hôm nay bị Chúc Giai Giai nhằm vào như vậy rồi mà cảm xúc vẫn chẳng hề thay đổi được.
Giữa hai người này có bí mật.
Ninh Lục Ly cũng không muốn vòng vo, hỏi thẳng: "Sao hai người các cậu đều nói chuyện lan man dài dòng thế, có phiền không hả, có chuyện gì sao không thể nói thẳng ra.
Thế này đi, mặc kệ cậu nói chuyện gì tôi cũng sẽ không tức giận."
Cố Mậu Hành do dự một lát, đoạn thời gian này mối quan hệ với Ninh Lục Ly đã rất hoà hoãn, vả lại sau những nụ hôn ngoài ý muốn kia, đối phương cũng không có biểu hiện quá phản cảm.
Có lẽ, bây giờ Ninh Lục Ly đã thoát khỏi nỗi ám ảnh năm đó, ngay khi Cố Mậu Hành nghĩ vậy, muốn nói ra chuyện năm đó thì đột nhiên có một người nhảy từ chỗ tối bên cạnh ra, lao thẳng về phía Ninh Lục Ly.
"Thiên thần của tôi, thiên thần của tôi cuối cùng em cũng đã quay lại.
Tôi sẽ không để em rời xa tôi nữa đâu!" Cái người thần bí đột nhiên nhảy ra này nói tiếng nước A, mũi cao mắt sâu, nhìn là biết người bản địa.
Toàn bộ sự chú ý của Ninh Lục Ly đều đặt trên người Cố Mậu Hành, không phòng bị nên bị ôm lấy.
Cả người anh cứng lại, chỉ cảm thấy như có hàng ngàn con rắn lạnh buốt cuốn trên người anh, cảm giác buồn nôn từ sâu trong cơ thể trào lên.
Người anh bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái mét, hoàn toàn quên mất phản kháng.
May mà Cố Mậu Hành phản ứng nhanh, trực tiếp kéo người kia ra.
Người kia còn muốn xông lên lại bị Cố Mậu Hành đang cực kì phẫn nỗ đấm một phát ngã xuống đất.
Cố Mậu Hành nhìn người kia ngã dưới dất, tạm thời không còn sức lực, hắn cũng không quan tâm thằng điên không biết ở đâu ra nữa, hắn vội vàng xem xét tình trạng của Ninh Lục Ly.
Cảnh sát tuần tra ở không xa cũng phát hiện động tĩnh ở bên này nên xông tới đây.
Ninh Lục Ly hoàn toàn không để ý nổi tới cái khác, cũng không kiềm chế cảm giác buồn nôn trong người, nôn thốc nôn tháo ở bên cạnh.
"Ninh Ninh, cậu không sao chứ?"
Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy trong đầu như một đống hồ nhão, ngoài cảm giác nhộn nhạo trong bụng và mồ hôi lạnh toàn thân thì không còn cảm giác nào khác.
Anh căn bản không dư sức để trả lời Cố Mậu Hành.
Cuối cùng, cuộc nói chuyện ở quảng trường kết thúc bằng việc vào cục cảnh sát cho lời khai.
May mà trên quảng trường còn lắp máy quay giám sát, phía cảnh sát chỉ xem một cái thì đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Người kia trốn trong góc tối, đột nhiên tấn công, hành động của Cố Mậu Hành hoàn toàn là tự vệ, không hề có lỗi.
Còn cái người thần bí đột nhiên xông ra, phía cảnh sát cũng nhanh chóng điều tra rõ ràng.
Người nọ có vấn đề về thần kinh, là kẻ bệnh ảo tưởng.
Lúc trước khi Ninh Lục Ly học tập ở thành phố W đã từng hát ở quảng trường này.
Từ đó trở đi gã điên cuồng si mê Ninh Lục Ly, sau đó Ninh Lục Ly tốt nghiệp về nước không còn xuất hiện nữa.
Mỗi ngày gã đều tới dạo quanh quảng trường, hi vọng có thể gặp lại Ninh Lục Ly một lần.
Kết quả hai ngày trước gã lại nhìn thấy Ninh Lục Ly, gã lên kế hoạch bắt cóc Ninh Lục Ly rồi nhốt anh lại.
Cảnh sát lục soát được khăn tay tẩm thuốc mê trên người gã, chứng cứ vô cùng xác thực.
Chỉ là chung quy gã không phải người bình thường, sau khi nhìn thấy Ninh Lục Ly thì hoàn toàn phớt lờ Cố Mậu Hành ở bên cạnh, cũng chẳng quan tâm cảnh sát tuần tra trên quảng trường cứ thế xông thẳng ra.
Phạm tội bất thành, lại là kẻ bị thần kinh, pháp luật cũng không thể truy cứu trách nhiệm gã, việc cục cảnh sát có thể làm cũng chỉ là giao lại gã cho người nhà đưa người này vào bệnh viện tâm thần mà thôi.
Sau khi tra rõ mọi chuyện, Cố Mậu Hành và Ninh Lục Ly được phép rời khỏi cục cảnh sát.
Hai người im lặng trở về khách sạn.
Trước cửa phòng, Cố Mậu Hành trực tiếp theo Ninh Lục Ly vào phòng.
Hắn thu xếp ổn thoả cho Ninh Lục Ly vẫn còn ngây ngốc ngồi trên giường, sau đó vào phòng tắm xả nước cho anh tắm.
Cố Mậu Hành ngồi trong phòng nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Phản ứng quá khích của Ninh Lục Ly khiến hắn có thể chắc chắn rằng, đối phương hoàn toàn chưa thoát khỏi ám ảnh năm đó.
Cửa phòng tắm mở ra, Cố Mậu Hành nhìn Ninh Lục Ly đi ra, tóc anh ướt rượt, biểu cảm trên mặt vẫn có hơi hoảng sợ.
"Để tôi sấy khô cho cậu, được không?" Với tình trạng hiện nay của Ninh Lục Ly, Cố Mậu Hành không dám tự tiện đến gần anh, chỉ có thể nhẹ giọng trưng cầu ý kiến của anh.
Ninh Lục Ly ngơ ngẩn nhìn sang sau đó sau đó gật đầu nhanh mấy cái.
Khi tay Cố Mậu Hành chạm vào tóc Ninh Lục Ly, hắn nhìn thấy bờ vai gầy yếu trước mắt hơi cứng lại.
"Ninh Ninh, nếu thấy không quen thì không cần cố gượng ép bản thân.
Tôi đứng cạnh nhìn, cậu tự sấy khô được chứ?"
Ninh Lục Ly quay đầu lại, cuối cùng cũng mở miệng: "Tiếp tục đi."
Mấy phút sau đó trong phòng chỉ còn lại tiếng ù ù của máy sấy.
Tóc Ninh Lục Ly mềm, cũng không quá dài, chẳng mấy đã khô, xoã