"Hai mươi năm, thêm các loại miễn giảm án, chắc cũng sắp ra tù rồi nhỉ." Ninh Lục Ly chỉ là nói sự thật, cũng chẳng hề nghĩ nhiều.
Trong mắt anh, Collins chỉ là một kẻ xa lạ mà thôi.
Sau khi ra tù thì sẽ bị trục xuất ra khỏi nước, muốn xin thêm visa của Hoa quốc là chuyện không thể.
"Không dễ thế đâu." Ninh Tu Viễn nói một câu không đầu không đuôi.
Ninh Lục Ly hiểu anh trai mình nên cũng không truy hỏi thêm nữa, vấn đề này cứ thế bỏ qua.
Nói xong chuyện này, Ninh Lục Ly lại bắt đầu có khẩu vị, mở miệng gọi thêm mấy đĩa thịt cừu.
Ninh Tu Viễn thực ra đã đến cái tuổi bắt đầu dưỡng sinh, trong bình giữ nhiệt pha cẩu kỷ.
Có điều Ninh Lục Ly muốn ăn lẩu, đương nhiên anh sẽ xả thân vì quân tử.
"Hôm nay anh đã xem weibo rồi." Ninh Tu Viễn lăn miếng thịt cừu vớt từ trong nồi lẩu vào bát nước chấm.
Ánh mắt Ninh Lục Ly rơi vào miếng dạ dày bò trên đũa, anh im lặng 15 giây, tâm tư hoàn toàn không đặt trên vấn đề Ninh Tu Viễn vừa nói.
"Weibo gì ạ?"
"Cái Weibo chính chủ CP Miêu Ly xác nhận, weibo đã lên hotsearch ấy."
Hết 15 giây.
Ninh Lục Ly cho miếng dạ dày bò vào miệng, ăn xong mới nói: "Anh, em muốn đi báo cáo anh lướt weibo trong thời gian làm việc."
"..." Ninh Tu Viễn bị em trai mình nói trúng "Anh xem lúc nghỉ trưa."
Thực ra Ninh Lục Ly có hơi thẹn quá hóa giận.
Loại chuyện lăng xê CP này, đối tượng lại là Cố Mậu Hành, anh lăn lộn bao năm trong giới giải trí, khả năng tiếp nhận còn tạm được.
Nhưng mà điều này không có nghĩa là Ninh Lục Ly thích bị công khai "kết án" trước mặt người thân, cảm giác xấu hổ này, luôn có cảm giác quẫn bách như trẻ con làm việc xấu bị bắt quả tang.
Ninh Tu Viễn nhạy bén nhìn thấy vành tai Ninh Lục Ly có hơi đỏ, anh hiểu rõ tính cách của em trai mình nên đương nhiên sẽ không tìm chết nói ra câu "có phải em đang ngại không".
Anh dám nói như vậy thì Ninh Lục Ly cũng dám vứt bát chạy lấy người luôn.
Ninh Tu Viễn quyết định đổi chủ đề: "Em và nhóc Cố bây giờ thế nào?"
Ninh Lục Ly nghe xong thấy lạ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Cũng tạm ạ, có vài chuyện nói ra được là ổn."
Ninh Lục Ly vừa ăn vừa kể chuyện mình gặp được Chúc Giai Giai và Khương Vũ Huyên ở nước A cho Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn: "Nói thật lòng, lúc trước sau khi em và Cố Mậu Hành cãi nhau, anh đã tới nước Y tìm nó.
Lúc anh gặp được nó người nó gầy như bộ xương vậy, ánh mắt thì không có hồn.
Nó nói có vài chuyện chưa hiểu rõ, không dám gặp em."
Ninh Lục Ly chau mày, xem ra bộ dạng gầy không còn hình người của Cố Mậu Hành mà anh nhìn thấy lần đó thực sự là đã xảy ra vấn đề gì đó.
Ninh Lục Ly nhớ tới lời Chúc Giai Giai đã nói, chuyên gia tâm lý học.
Xem ra anh phải cẩn thận tìm hiểu chuyện này một chút.
Nghĩ tới đây, đôi đũa mà Ninh Lục Ly đang duỗi về phía nồi lẩu đột nhiên dừng lại.
Lưu trữ! Điểm lưu trữ lần trước vẫn ở nhà vệ sinh tại nước A, muốn tìm hiểu chuyện quá khứ, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều điểm phán định.
Làm không cẩn thận một cái là quay về nước A, vậy thì có ức hay không chứ.
Ninh Lục Ly nhớ lại cảnh bị tấn công ở quảng trường thì lại thấy dạ dày nhộn nhạo, suýt thì nôn thịt cừu vừa mới ăn ra.
Lưu trữ, nhất định phải lưu trữ, không làm người thì cũng phải lưu trữ.
Giới hạn của con người cứ thế bị phá vỡ từng bước một.
Từ sau lần chủ động lưu trữ lần trước, dường như Ninh Lục Ly đã hoàn toàn thả bay bản thân với chuyện này.
Cái gọi là chuyện phá vỡ liêm sỉ đó, có một rồi có hai, có hai rồi sẽ có ba, từ đó có thêm vô số lần.
Kịch trường trong đầu Ninh Lục Ly không biết đã bay đến tận nơi nào, mặc kệ, anh đã thuyết phục được bản thân rồi.
"Ninh Ninh?" Ninh Tu Viễn cảm thấy hơi kì lạ, biểu cảm trên mặt em trai mình sao không bình thường.
"À, không sao ạ, ăn thôi."
Sau khi ăn cơm xong, trên đường về nhà Ninh Lục Ly lại nghĩ đến chuyện lưu trữ.
Lần trước ở nhà vệ sinh có thể giả vờ là vô tình, lẽ nào lại phải hẹn Cố Mậu Hành đi ăn cơm?
Không được, đàn ông nào có chuyện tay nắm tay cùng đi vệ sinh được, dùng lại cùng một cách có khi Cố Mậu Hành lại nghĩ đầu anh có vấn đề.
Ninh Lục Ly lập tức ném phương án này ra sau đầu, thế nhưng, cho tới lúc anh lái xe vào gara cũng chẳng thể nghĩ ra cách.
Linh cảm luôn tới trong khoảnh khắc.
Ninh Lục Ly đứng trong vườn hoa nhìn hai ban công tầng ba song song nhau.
Đây đúng là thiên thời địa lợi mà nhân không được hoà cho lắm.
Ý nghĩ phạm tội ngay lập tức chiếm lấy vị trí cao, Ninh Lục Ly gần như không trải qua đấu tranh đã quyết định kế hoạch nhảy qua ban công lén lút lưu trữ.
"Mình đúng là thiên tài!" Ninh Lục Ly có hơi đắc ý.
Lời nói vừa dứt thì anh thấy cửa ban công phòng Cố Mậu Hành mở ra.
"Ninh Ninh, cậu về rồi à?"
"..." Ninh Lục Ly lúc này có loại cảm giác chột dạ khi làm chuyện xấu, "Tôi thấy cậu mở phòng làm việc, còn là ảnh đế nổi danh, sao mà còn rảnh rỗi hơn cả cá mặn là tôi thế?"
Cố Mậu Hành đứng ngoài ban công, ánh đèn ấm áp chiếu từ phòng ngủ ra, nhuốm lên người hắn một tầng ánh sáng.
Có thể là vì ánh đèn, hoặc có thể vốn đã như vậy, giọng nói của Cố Mậu Hành dịu dàng như có thể ép ra nước: "Tôi thấy tình trạng sáng nay của cậu nên lo lắng cậu chưa điều chỉnh được múi giờ, lại không ăn bữa tối đã đi ngủ luôn."
Ninh Lục Ly: "À, tôi đi ăn với anh tôi rồi.
Được rồi, tôi đi ngủ đây."
Cố Mậu Hành: "Nhớ khóa kĩ cửa sổ sát đất."
Hắn nhắc nhở một câu như vậy là vì chuyện Ninh Lục Ly ngủ quên trước khi đi nước A.
Cố Mậu Hành vốn định nhảy qua ban công rồi gõ cửa gọi anh dậy, kết quả vừa động vào cửa thì phát hiện Ninh Lục Ly căn bản không khóa cửa.
"Lắm chuyện." Ninh Lục Ly vẫy tay, chạy vội.
Hai ngày trước vì chuyện khoá cửa sổ sát đất mà Cố Mậu Hành đã càm ràm cả một đường.
Ninh Lục Ly cũng cảm thấy chột dạ, quả thực là anh không có thói quen khóa cửa sổ.
Suy cho cùng thì bên Hoa viên Tân Giang là nhà cao tầng, không khóa cửa sổ cũng vẫn an toàn.
Hồi trước sống ở trong đại viện có an ninh nghiêm ngặt, lại đều là hàng xóm mấy chục năm với nhau nên