Trans by Axianbuxian12
Tay cầm tấm ảnh của Ninh Lục Ly bóp chặt trong chốc lát.
Thực ra phần kí ức của Ninh Lục Ly về mẹ của Cố Mậu Hành đã không còn rõ ràng, anh chỉ nhớ bà ấy có giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp lại nghe rất hay nữa.
Mẹ Ninh là một người phụ nữ mạnh mẽ một lòng hướng về sự nghiệp, tác phong ngày thường lúc ở nhà cũng gió cuốn mây trôi, bà là một người nhanh nhẹn.
Ở bên ngoài làm việc bà là một tay lão luyện, việc ở nhà thì lại không phải sở trường, từ nhỏ Ninh Lục Ly đã không ít lần bị "đầu độc" bởi tấm lòng hắc ám của bà.
Mẹ Cố ở cách vách lại là người hoàn toàn khác, bà nấu ăn rất ngon, bà còn biết làm đồ khô và tinh thông các món ăn vặt ngon miệng cho các bạn nhỏ.
Cố Mậu Hành thơ bé đã có được vị trí thủ lĩnh trong khu nhà, một phần nguyên nhân là do bánh nướng của mẹ Cố làm khiến các bạn nhỏ không thể kháng cự lại được.
Ninh Lục Ly bé nhỏ rất thích mẹ Cố dịu dàng, lại thêm anh thích dính lấy Cố Mậu Hành, kì nghỉ trước năm bảy tuổi phần lớn thời gian Ninh Lục Ly đều trải qua ở bên nhà Cố Mậu Hành.
Chỉ là sau này mẹ Cố rời khỏi đại viện, Ninh Lục Ly chỉ nghe người nhà nói bà ấy không được khỏe, chuyển tới nơi có hoàn cảnh tốt hơn để dưỡng bệnh.
Sau đó lại truyền tới tin bà qua đời vì bệnh tật.
Mẹ Ninh Lục Ly và mẹ Cố là bạn thân, khi Ninh Lục Ly hỏi về mẹ Cố thì bà luôn lộ ra vẻ mặt đau buồn và nhớ nhung, bà nói: "Tiểu Mẫn đã qua đời vì bệnh nặng rồi."
Chẳng thể ngờ được, những điều biết được từ chỗ Cố Mậu Hành ngày hôm nay lại là một sự thật hoàn toàn khác.
Ninh Lục Ly nhớ tới lời Chúc Giai Giai từng nói, cô đã gặp Cố Mậu Hành tại nơi của một nhà tâm lý học nổi tiếng của nước Y, còn là cái hồi mà Cố Mậu Hành gầy gò xanh xao.
Trong lòng Ninh Lục Ly nhất thời hoảng loạn: "Chẳng lẽ cậu lo lắng sẽ di truyền cho nên năm đó mới ra nước ngoài, còn gần như cắt đứt liên lạc với bọn tôi ư."
Cố Mậu Hành nhìn anh một cái, nhận lại tấm ảnh trong tay Ninh Lục Ly rồi cất đi: "Không phải, sao cậu lại nghĩ như vậy? Ánh mắt của cậu như là đang nhìn vai chính phim bi tình vậy."
Ninh Lục Ly lấy lại tinh thần, anh cũng cảm thấy phỏng đoán này có hơi không hợp logic.
Cho dù lo lắng vấn đề di truyền, ra nước ngoài chữa bệnh vâỵ thì tại sao phải tuyệt giao với bạn bè, đây là chuyện chẳng có tí lý lẽ nào cả.
"Bệnh của mẹ tôi không phải là bệnh di truyền." Cố Mậu Hành nói, "Tôi biết điều đó, bố tôi..."
Cố Mậu Hành không nói tiếp, nói cho cùng đó cũng là bố của hắn.
Ninh Lục Ly lại hiểu ý của hắn, bố của Cố Mậu Hành ở bên ngoài lăng nhăng cũng chẳng phải là chuyện gì bí mật.
"Nhà bên ngoại tôi đều là văn nhân, bà lại là người đơn giản nhưng cũng rất kiêu ngạo, bố tôi lại là người không quản nổi bản thân mình.
Mẹ tôi quá bức bối lại không muốn lây truyền những cảm xúc tiêu cực đó cho một đứa trẻ là tôi, mỗi ngày đi ra ngoài trên mặt bà đều mang theo nụ cười."
Cố Mậu Hành rủ mắt, nhìn chăm chú bức ảnh trên tay: "Thực ra, hồi bé tôi từng thấy bà lén khóc một mình, cũng từng thấy bà cãi nhau với bố.
Có điều tôi của lúc đó chỉ là một đứa trẻ, không biết nên làm gì.
Tôi rất hối hận vì lúc đó không thể giúp đỡ bà, thế nên sau này tôi mới thấy có hứng với phương diện này."
"Nhưng..." Ninh Lục Ly vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lời đã tới miệng lại không biết nên biết đạt như thế nào.
Cố Mậu Hành mỉm cười, đón lấy chiếc khăn lông trên tay Ninh Lục Ly rồi lau khô mái tóc vẫn còn ướt của anh: "Được rồi, uống hết cốc nước ép rồi về ngủ thôi.
Ngày mai còn phải lên máy bay."
"Á! Đúng ha, suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này, không nói chuyện với cậu nữa." Ninh Lục Ly ngửa cổ uống hết cốc nước ép rồi xoay người rời đi.
Cố Mậu Hành thao sau tiễn anh ra ban công.
Ninh Lục Ly nhảy về ban công phòng mình rồi quay đầu lại nói: "Nếu ngày mai tôi ngủ quên thì nhớ qua gọi tôi."
Cố Mậu Hành: "Ừ.
Mà Ninh Ninh này, cậu có thấy trèo ban công rất bất tiện không.
Tôi xem qua bản vẽ của căn nhà này rồi, bức tường ngăn cách hai phòng ngủ này không phải là tường chịu lực."
Ninh Lục Ly đang chuẩn bị bước vào phòng, khi nghe thấy lời này thì chợt quay đầu lại: "Cậu muốn làm gì? Đả thông hai phòng là chuyện tuyệt đối không thể nào!"
Có lẽ là bị câu nói của Cố Mậu Hành ảnh hưởng, Ninh Lục Ly tỉnh lại khỏi một giấc mộng vô cùng hoang đường.
Bên trong giấc mộng anh đang cuộn tròn ngủ say trên giường.
Đột nhiên có một động đất, bức tường đối diện với giường cứ thế sụp xuống.
Tay Cố Mậu Hành cầm một cái búa lớn đứng trong khói bụi mịt mù, cười dữ tợn: "Biết ngay là cậu sẽ ngủ quên mà, vẫn nên phá đi cho bớt việc."
"Cậu muốn làm cái gì!"
Ninh Lục Ly bật dậy sau đó phát hiện bức tường đối diện vẫn còn nguyên vẹn, không hề xuất hiện vết nứt hay điều gì khác thường.
Chỉ có trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực là đang thể hiện sự tồn tại.
Ninh Lục Ly xoa mặt, trong lòng khinh bỉ một câu, đây là giấc mơ vớ vẩn gì không biết.
Câu nói nửa đùa nửa thật trước khi ngủ của Cố Mậu Hành anh lại nhớ kỹ tới mức đưa cả vào trong giấc mộng.
Anh mò lấy điện thoại, thời gian vừa đẹp.
Cũng coi như là điểm tốt duy nhất mà giấc mơ không đáng tin này mang lại.
Khi Cố Mậu Hành gọi Ninh Lục Ly qua ban công thì Ninh Lục Ly đang đánh răng rửa mặt, tiếng nước át hết cả tiếng động bên ngoài.
Anh vừa ra ngoài thì thấy một bóng người cao lớn đang trải phẳng ga giường mà Ninh Lục Ly đạp lung tung.
Ninh Lục Ly: "Sao cậu không nói tiếng nào đã chạy sang đây rồi?"
Cố Mậu Hành vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng rồi mới đứng thẳng dậy: "Tôi gọi điện thoại rồi lại gọi qua ban công rồi đều không thấy cậu trả lời.
Tôi nghĩ cậu đang ngủ say nên qua đây."
Ninh Lục Ly nhíu mày: "Cậu vội thế làm gì, có phải lần sau muốn phá tường luôn không."
"?" Cố Mậu Hành cảm thấy có dù là hắn cũng hoàn toàn chẳng hiểu nổi Ninh Lục Ly trong trạng thái huyết áp thấp lúc mới tỉnh dậy.
***
Phần thi