Ninh Lục Ly vốn chỉ muốn lưu trữ, căn bản chẳng hề nghĩ nhiều.
Sau khi hôn xong anh liền buông tay rồi lùi lại về sau.
Bầu không khí im lặng, ngay cả tiếng mưa tí tách cũng không thể phá vỡ bầu không khí ngưng trệ này.
Lúc này Ninh Lục Ly mới nhận thấy có chút không đúng, anh hỏi "có phải cậu thích tôi không" xong thì liền cưỡng hôn là sao, anh cứ cảm thấy từ đầu tới chân anh đều tản ra mùi của tên cặn bã.
Đều tại Cố Mậu Hành, sao lại có thể dừng tua lại được chứ, nếu tua ngược lại thì hai người họ đã không cần lúng túng như vậy rồi.
Mà không đúng, cho dù tua ngược lại cũng là quay lại điểm lưu trữ là khoảnh khắc cưỡng hôn, căn bản là chẳng thay đổi được tình huống này.
Ninh Lục Ly cảm thấy anh quả thực là logic chết, cái điểm lưu trữ này đúng là hại chết anh rồi.
Mặc kệ, dù sao cũng là nồi của Cố Mậu Hành.
Ninh Lục Ly ngẩng đầu trừng hắn, nhìn cực kì dữ.
Nếu Cố Mậu Hành dám nói ra mấy câu kiểu "cậu thích tôi à" thì anh sẽ cắn chết hắn!
Cố Mậu Hành đứng trước mắt lại ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau hắn giơ tay sờ lên cánh môi vừa mới được hôn: "Giấc...giấc mơ này sao dài vậy, chân thật như vậy?"
Ninh Lục Ly thấy lạ: "Mơ gì? Cậu bị ngớ ngẩn hả?"
Cố Mậu Hành trả lời: "Cái tối mà cậu trèo ban công sang cho tới bây giờ có phải đều là mơ không, cậu đánh tôi một cái đi."
Ninh Lục Ly nghe xong, anh nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy thì liền hiểu ý của hắn, ngay lập tức giơ tay đấm vào tay Cố Mậu Hành và tức giận nói: "Tối hôm đó cậu lại dám giả vờ ngủ! Đồ...đồ...đồ không biết xấu hổ!"
Bị Ninh Lục Ly đấm một cái vào vai, Cố Mậu Hành cuối cùng cũng có lại chút cảm giác chân thực: "Ninh Lục Ly, cậu..."
Ninh Lục Ly đang chìm trong sự tự khinh bỉ bản thân không thể thoát ra được, anh vừa nghe thấy Cố Mậu Hành hỏi thì đến cả lông đuôi cũng xù lên: "Cậu mặc kệ tôi thế nào, dù..dù sao thì chính là thế đấy.
Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi, có phải cậu thích tôi không!"
Cố Mậu Hành lại hiểu được ý của Ninh Lục Ly thông qua những lời đầu đuôi lẫn lộn của anh, ngay lập tức, vì cảm xúc trong lòng quá kịch liệt nên ngón tay hắn run rẩy mất khống chế.
Cố Mậu Hành giơ tay lên che mặt, cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh: "Phải, từ mười năm trước...không...có lẽ là sớm hơn thế tôi đã thích cậu rồi."
Ninh Lục Ly trợn mắt: "Lâu như vậy ư?"
Những bức ảnh được treo trong phòng sách ban nãy Ninh Lục Ly nhìn thấy, lúc đó anh căn bản không hiểu được đầu mối là gì, anh chỉ là máu nóng dồn lên đầu mới xông ra ngoài hỏi câu đó.
Cố Mậu Hành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Ninh Lục Ly thì mỉm cười nắm lấy tay của anh: "Vào trong thôi, ngoài này gió lớn lắm."
Khi Ninh Lục Ly bị kéo ngồi xuống sô pha cũng chưa lấy lại tinh thần.
Tay Cố Mậu Hành lắc qua lắc lại trước mắt anh, hắn dịu giọng nói: "Tỉnh lại, câu hỏi này không phải do cậu hỏi sao? Sao tôi thừa nhận rồi mà cậu lại như bị dọa cho ngốc vậy?"
Ninh Lục Ly: "Tôi không có bị dọa nhé, chuyện bé cỏn con.
Chỉ là tôi không hiểu, cậu nói mười năm trước đã thích tôi rồi vây tại sao lại muốn ra nước ngoài một mình, khi tôi đuổi theo tới đây lại không quan tâm tới tôi?"
Ninh Lục Ly không hề có ý trách móc, anh chỉ đơn giản là không hiểu lý do Cố Mậu Hành làm vậy mà thôi.
Anh nghĩ ngợi rồi lại bổ sung thêm một câu: "Nhìn cậu cũng không phải kiểu bị phát hiện tính hướng thật thì sợ hãi bỏ ra nước ngoài mà."
Cố Mậu Hành đứng dậy: "cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi vào phòng sách lấy chút đồ."
Nhìn dáng vẻ rời đi không được tự nhiên của Cố Mậu Hành Ninh Lục Ly biết ngay có lẽ là hắn sợ anh nhìn thấy bức tường treo đầy ảnh trong phòng sách.
Ninh Lục Ly đứng lên theo: "Tôi cũng muốn đi, trong phòng sách có giấu thứ gì mà không thể cho người khác xem à?"
"Không..."
Ninh Lục Ly bật cười: "Thôi, nhìn dáng vẻ lo sợ của cậu kìa, lúc nãy tôi vào phòng sách nhìn thấy hết rồi, thế cho nên tôi mới xông ra hỏi cậu."
"Ninh Ninh..cậu..hầy..." Cố Mậu Hành cũng chỉ có thể cười một cách bất đắc dĩ, còn có thể làm sao đây, phải chiều chứ sao.
Ninh Lục Ly vốn chỉ muốn trêu Cố Mậu Hành một phen, anh cũng chẳng tính đi thật: "Cậu đi đi, tôi đợi ở đây."
Khi Cố Mậu Hành quay lại trên tay hắn cầm một túi đựng tài liệu bằng da bò, tay còn lại thì bưng cái khay để một bình trà và hai cái chén.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Cố Mậu Hành lại không trực tiếp mở túi da bò ra mà lại nói về mẹ của hắn.
"Chứng bệnh của mẹ tôi là do quá cố chấp dẫn tới sau này tinh thần có vấn đề.
Thực ra rất nhiều người đều khuyên mẹ tôi rời khỏi bố tôi, nhiều năm như vậy họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng mẹ tôi vẫn luôn cảm thấy có thể thay đổi.
Bà không muốn buông tay, thậm chí có một lần mẹ tôi cho bố tôi uống thuốc ngủ, rồi sau đó đưa bố tôi tới một chỗ ở ngoại ô nhốt ông ấy ở đó mấy ngày liền..."
Tuy Ninh Lục Ly không biết tại sao Cố Mậu Hành lại nhắc tới mẹ hắn vào lúc này nhưng anh vẫn yên lặng lắng nghe.
"Vấn đề thần kinh của mẹ tôi không phải là do di truyền mà là vì trời sinh bản tính cố chấp cộng với vấn đề từ phía bố tôi.
Tôi lo lắng phần tính cách này sẽ di truyền."
Ninh Lục Ly đưa tay ra nắm lấy tay Cố Mậu Hành, anh tự nhiên cảm thấy Cố Mậu Hành lúc này cần chút cổ vũ: "Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ, cậu là người lý trí và bình tĩnh sao có thể làm ra những chuyện không lý trí được."
Cố Mậu Hành lắc lắc đầu, hắn nắm lại tay anh: "Tôi cũng chưa từng nghĩ trong tính cách của mình sẽ tồn tại phần cố chấp như vậy.
Tôi nhận ra tâm tư của tôi đối với cậu là vào năm 17 tuổi.
Lúc cậu nói cậu có thiện cảm với Khương Vũ Huyên thì tôi đã có chút không đúng rồi, thế nên khi Khương Vũ Huyên bày tỏ với tôi tôi mới không từ chối ngay lập tức.
Lúc đó tôi muốn thăm dò thái độ của cậu."
"Chuyện lúc sau cậu cũng đã biết rồi, cậu tìm tới nhà cho tôi một đấm sau đó tôi nhận ra tôi có suy nghĩ khác đối với cậu."
Ninh Lục Ly nhận ra: "Chờ chút! Thế có nghĩa là, lúc ấy không phải là cậu muốn đánh tôi, mà là muốn làm chuyện không thể miêu tả với tôi? Đồ cầm thú!"
Cố Mậu Hành có hơi cạn lời với cách dùng từ của Ninh Lục Ly: "Cậu nghĩ đi đâu vậy, lúc đó tôi chỉ muốn hôn cậu..."
Ninh Lục Ly ho khan một tiếng, buông tay ra bưng cốc trà lên, mượn việc uống trà che dấu sự xấu hổ.
Tại mấy câu trả lời bậy bạ trên Zhihu hại lối tư duy của anh không phù hợp với giá trị quan của xã hội chủ nghĩa.
Cố Mậu Hành lại nhắc tới chuyện xảy ra ở ban công, sau đó hắn cười gượng nói: "Lúc đó Chúc Giai Giai nhìn thấy tôi hôn lén cậu, thực ra còn rất nhiều điều cô ấy chưa thấy.
Nếu cô ấy biết suy nghĩ của tôi lúc đó thì dù có liều mạng cô ấy cũng sẽ không để tôi tới gần cậu."
"Suy nghĩ gì?"
"Lúc đó sau khi hôn cậu xong, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là muốn nhốt cậu lại để cậu chỉ nhìn một mình tôi, không còn dư ánh mắt để nhìn Khương Vũ Huyên Phương Vũ Huyên nào khác."
Cố Mậu Hành lôi phần tăm tối nhất trong nội tâm ra đặt trước mặt Ninh Lục Ly, chờ đợi sự phán quyết của anh.
Ninh Lục Ly có hơi ngạc nhiên: "Đây chỉ là xúc động nhất thời, đột nhiên nghĩ tới thôi phải không?"
Cố Mậu Hành lắc lắc đầu: "Lúc đó tôi rất tỉnh táo, thậm chí lý trí đến,úc đáng sợ.
Khi tôi rời đi trong đầu tôi đã vạch ra kế hoạch làm sao để nhốt cậu lại, mà không bị người