Khi Ninh Lục Ly tỉnh lại thì trời đã tối, không biết là đã mấy giờ.
Anh nằm sấp ngủ, mặt vùi trong chiếc gối mềm mại lại không mất tính đàn hồi, anh cảm thấy cả người tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Ninh Lục Ly rụi rụi vào gối rồi than một tiếng đầy thỏa mãn.
Sau đó anh liền nghe thấy một tiếng cười khẽ ở bên cạnh.
"..." cả người Ninh Lục Ly cứng lại.
Anh hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một người.
Ninh Lục Ly và Cố Mậu Hành lúc này vẫn rất là trong sáng, chỉ đắp chung cái chăn và nói chuyện, không đúng, và đi ngủ mà thôi.
Cuộc dây dưa trước cửa hồi sáng cuối cùng kết thúc bằng tiếng réo của bụng Ninh Lục Ly.
Sau đó Cố Mậu Hành xuống dưới nấu bữa sáng, ăn xong thì cả hai lên tầng 3 ngủ bù.
Không có làm chuyện gì khác, dù sao thì cả hai đều vì quay bù phân cảnh của Phùng Tử Kỳ mà vất vả 3 ngày liền.
Tối qua Ninh Lục Ly lại viết nhạc cả đêm, Cố Mậu Hành thì đứng ngoài cửa cả đêm, cho dù cơ thể bằng sắt cũng không chống nổi, đừng nói là làm thêm chuyện gì khác.
Lúc này Ninh Lục Ly không tự nhiên chủ yếu là vì thấy không quen.
Lúc nhỏ anh và Cố Mậu Hành thường xuyên ngủ chung, sau khi làm hòa cũng từng ngủ chung.
Chỉ là sau khi hai người đã hiểu rõ tâm ý của nhau thì lại chưa từng chung chăn chung gối.
Ninh Lục Ly hít sâu một hơi rồi ngồi dậy.
Đèn phía đầu giường Cố Mậu Hành đang bật, hắn dựa người vào đầu giường, trong mắt chứa ý cười nhìn về phía anh.
Ninh Lục Ly nói: "Cậu không ngủ đi, nửa đêm nửa hôm ngồi đây làm gì?"
Cố Mậu Hành: "Tôi cũng vừa mới tỉnh, không ngủ được nữa, lại sợ đánh thức em nên ngồi xem điện thoại một chút."
Bầu không khí lúc này có chút vi diệu, trong phòng ngủ chỉ có một ánh đèn mờ ảo.
Lúc này Ninh Lục Ly cũng không thể đuổi Cố Mậu Hành về nhà hắn mà ngủ.
Ninh Lục Ly cảm thấy nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí vi diệu này: "Tôi vốn còn lo lắng phải mất vài ngày thì tôi mới thoát khỏi trạng thái là Phùng Tử Kỳ, bây giờ thì không còn mối lo lắng này nữa, tôi đã hoàn toàn quay về là chính mình.
Tôi là Ninh Lục Ly, không pahir là ai khác."
Biết rõ sẽ bị phản kháng nhưng Cố Mậu Hành vẫn không nhịn được sờ lên mái tóc rối vì ngủ của Ninh Lục Ly.
"Tôi còn lo lắng phải tốn chút thời gian giúp em điều chỉnh trạng thái, dù sao thì hai ngày nữa là phải bay sang nước ngoài quay Cộng Sự Tuyệt Nhất.
Em lại thích ứng rất nhanh, lẽ nào giống như đạo diễn Hà nói, em có thiên phú trong diễn xuất?"
"Không có chuyện đó, Phùng Tử Kỳ cũng khá giống tôi nên tôi mới có thể diễn được, đổi thành nhân vật khác thì có lẽ tôi sẽ lúng túng lắm." Ninh Lục Ly vẫn vô tình đánh bay cái tay của hắn như trước.
"Vậy sao em có thể thoát vai nhanh như vậy?"
Cố Mậu Hành có câu hỏi này cũng chẳng lạ.
Ninh Lục Ly là người có cảm xúc cực kỳ phong phú, xem một bộ phim bị kịch cũng có thể khiến anh ủ rũ cả ngày, càng đừng nói tới việc anh đã sống với thân phận Phùng Tử Kỳ mấy ngày nay.
"Bởi vì Phùng Tử Kỳ và Long Chiến Dã sẽ không thể ngủ cùng nhau trên một chiếc giường như thế này."
Ninh Lục Ly nhún vai: "Thế nên vừa tỉnh dậy nhìn thấy cậu ngồi bên cạnh là tôi lập tức thoát vai luôn."
Cố Mậu Hành cười: "Nếu Phùng Tử Kỳ và Long Chiến Dã sinh ra trong thời đại này, nói không chừng họ có thể giống như chúng ta bây giờ."
Ninh Lục Ly nghĩ, anh cũng đồng ý với quan điểm của Cố Mậu Hành: "Cũng đúng, Long Chiến Dã là người rất lưu manh, đâu có tâm tư lo trước lo sau nhiều như cậu.
Đổi thành hắn ta đứng trước tình huống này thì đã xông lên rồi, làm gì mà bình tĩnh đắp chăn nói chuyện như này."
Khi nói câu này thì Ninh Lục Ly cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ trêu chọc một câu như vậy thôi.
Ngờ đâu, Cố Mậu Hành lại ngả người tới, một tay đỡ lấy lưng Ninh Lục Ly.
Hắn hạ giọng, nói: "nn, ở một nguy hiểm như thế này, nói một câu như vậy là một kiểu khiêu khích đó."
Ninh Lục Ly chỉ thấy anh bị giọng nói hoàn hảo này làm cho nổi da gà, trên mặt lại không hề lộ ra.
Anh hất cằm lên: "Ồ? Khiêu khích gì?"
Cố Mậu Hành lại cười khẽ một tiếng: "Thời