Quán cà phê Highland, buổi trưa thanh vắng, nắng nhẹ. Trong một góc quán khuất sau tầm nhìn ra con phố ồn ào, Hiệp và Châu đang ngồi đối diện nhau, trong nét mặt có vẻ nghiêm trọng khác biệt với những đôi tình nhân đang âu yếm xung quanh họ…
- Lâu lắm rồi chúng ta mới lại được hẹn hò với nhau thế này đúng không anh? Nhớ lại khoảng thời gian lúc trước, thật êm đềm và lãng mạn quá…
- Đừng vòng vo ca cẩm nữa, cô muốn gì nói đi!
- Sao anh lại hỏi em câu đó, em có muốn gì đâu chứ? – Châu bày ra bộ mặt rất ư là kinh điển: ngây thơ vô số tội.
- Tôi rất không ưa những đứa con gái dây dưa lầu bầu. Rốt cục thì cô muốn sao mới để yên cho tôi đây?! - Hiệp bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Anh à, em chưa bao giờ làm khó anh. Ngày trước chẳng phải anh từng thực hiện mọi yêu cầu của em không chút nề hà đó sao?
- Ngoài yêu cầu đó ra, tôi sẽ đáp ứng cho cô tất cả!
- Ngoài yêu cầu đó ra, em cũng không cần gì cả!
Hai lời thoại gần giống, nhưng ngụ ý hoàn toàn đối lập. Ánh mắt Hiệp bắt đầu sắc lạnh, chiếu tia nhìn về phía đối phương đầy sự căm phẫn cố kìm nén.
- Cô đừng quá đáng như thế, cái gì cũng có giới hạn thôi! Bình sinh tôi đây chúa ghét ai uy hiếp tôi, đưa tôi vào thế bị động.
- Anh nhầm rồi, từ trước đến nay… trong mối quan hệ của chúng ta, em luôn là người chủ động. Lúc bắt đầu yêu, rồi chia tay, để giờ đây quay trở lại, em đều chủ động! – Nét mặt Châu vẫn thể hiện sự tươi vui ngạo nghễ, nhưng ẩn sau ánh mắt cùng nụ cười sắc sảo kia lại chứa chút ủy khuất sâu xa nào đó, ít hay nhiều chỉ mình cô biết.
- Quay lại? Cô đừng có nằm mơ!
- Sao lại không, gia đình hai bên cũng đã gặp nhau nói chuyện cả rồi. Ba mẹ anh rất là quý em, mà có vẻ ông bà cũng ham con dâu lắm rồi. Này nhé, chúng ta sẽ cưới nhau, sau đó vui chơi thư thái thêm vài năm cho đến khi tụi mình tốt nghiệp ra trường, anh ổn định sự nghiệp, công ty của ba anh và liên doanh của ba em hợp lại thành một tập đoàn thống nhất, anh sẽ được kiêm nghiệm chức vụ phó tổng điều hành, em an phận ở nhà sinh cho anh một đứa bé trai thật kháu khỉnh, cháu nội đích tôn nối dõi tông đường khiến ba mẹ anh tự hào và mãn nguyện. Rồi…
Châu đang còn tính tiếp tục bài diễn thuyết bất tận của mình nhưng đã bị bàn tay Hiệp chặn họng lại:
- Xì-top cái điệp khúc “Beautiful life” đó của cô lại đi! Tôi tự thấy mình không được cái diễm phúc đó, mời cô trao tương lai sáng lạng kia ột thằng “dại dột”