Mọi thứ diễn tiến theo đúng những gì Châu sắp xếp, chỉ còn chờ Hiệp bước vào đỡ mình dậy và mắng đứa em bạo hành với chị dâu một trận thôi. Hiệp từ tốn đi tới chỗ hai người, nhẹ nhàng để cặp xách xuống ghế, sau đó tiến lại gần chỗ Châu đang tạo dáng “nửa nằm nửa ngồi” cộng vẻ mặt cố tỏ ra khổ sở nhất có thể…
- Em có sao không?
- Dạ, không sao đâu anh! Chỉ bị trầy trụa chút đỉnh, bầm tím chút đỉnh, trật khớp chút đỉnh thôi. Lát em đi khám bác sĩ thử xem sao, nhưng chắc không đến nổi ảnh hưởng tới xương đâu!
- Vậy thì tốt rồi! - Hiệp quay mặt nhìn chỗ khác, nét mặt hờ hững.
- Mà anh đừng có la Xuyên nha! Cũng tại em, có phải là khách quý gì đâu, chỉ vì tới nhà thăm anh và hai bác nhưng không gặp, trời thì trưa nắng nóng quá đi nên em có xin cậu ấy cho em vào nhà uống chút nước át. Em hiểu hoàn cảnh “chị dâu em chồng” mà, có lẽ Xuyên hổng có ưa em nên mới đẩy ly nước mạnh tay quá, em cầm không kịp. Con gái chân yếu tay mềm, dù Xuyên trông có vẻ thư sinh như cũng cao hơn em gần 10 phân nên hiển nhiên sức lực áp đảo, muốn đẩy ngã em đâu phải chuyện khó khăn gì!!! – Đi một vòng dài dòng chóng mặt, cuối cùng cô nàng cũng về đích thành công với ý định ám hại “em chồng hờ”.
Xuyên lắc đầu thở dài, có vẻ như lần này Hiệp lại tiếp tục chọn sai đối tượng nữa rồi, mà chính xác là ba mẹ thì đúng hơn. Chỉ có điều lần này hơi mệt tim vì bà chị này lại hướng tầm ngắm về phía cậu quá tập trung. Lười thanh minh, lại dị ứng day dưa với phụ nữ nên Xuyên chọn cách im lặng, giao mọi quyền xử lý vào tay vị anh trai kiêm người yêu. Hiệp sau khi kiên nhẫn nghe hết lời ca cẫm của Châu thì nhẹ nhàng đỡ cô nàng dậy, tạo thời cơ cho chị ấy lợi dụng ôm ấp sờ soạng bờ vai và cơ ngực rắn rỏi của anh, Xuyên cũng chẳng quan tâm, nhìn đi chỗ khác. Sau khi dìu Châu an vị lên sô-pha, Hiệp lúc này mới xoay người hướng về phía Xuyên đang đứng, mặt đối mặt. Châu háo hức nghiêng người qua để chuẩn bị chứng kiến phân cảnh mắng chửi bênh vực cho cô, có khi còn đánh cho vài cái cũng nên. Hiệp đưa tay lên, hướng đến bên má hơi đỏ lựng của Xuyên, đó cũng là chỗ Châu vừa tát. Vì da mặt Xuyên trắng, lại dễ kích ứng với tác động bên ngoài nên dấu tay in khá rõ, Hiệp ôn nhu vuốt ve nhẹ nhàng lên, ánh mắt hơi lay động mang chút thương cảm, sau đó cất tiếng nói khẽ:
- Em lên phòng đi, ở đây để anh dẹp được rồi!
Xuyên tính nói thêm gì đó nhưng lại thôi, vì quá hiểu rõ tính nhau rồi nên Xuyên càng biết Hiệp luôn muốn tự đứng ra giải quyết mọi rắc rối một mình, tránh ảnh hưởng đến đối phương càng ít càng tốt. Cậu chàng lẳng lặng tiến đến stop đĩa nhạc, lấy ra cất vào hộp cẩn thận rồi tắt tivi, sau đó đi lên lầu, trong khi Châu vẫn há hốc mồm vì sự bình an vô sự của kẻ mình cố tình hãm hại.
- Anh Hiệp, anh bỏ qua dễ dàng vậy sao?! Không một lời trách móc thậm chí nhắc nhở luôn!
- Thì em cũng bảo đừng la mắng em ấy còn gì? Với lại em tự biết mình chân yếu tay mềm, mong manh dễ vỡ nên tự động mất đà té ngã, đâu phải ai làm cho té đâu mà oán trách được!
- Anh… Anh không thấy người em ướt chèm nhẹp sao hả? – Châu chẳng chút ý tứ, ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên để Hiệp dòm cho rõ, mảng nước ướt thẩm thấu vào lớp áo ngoài mỏng manh làm người đứng gần dễ dàng thấy rõ những hoa văn màu đỏ chót của chiếc áo ngực cô đang mặc.
Hiệp không đáp lại, bước vào phòng tắm lấy ra chiếc khăn nhỏ và cái áo mặc nhà của mẹ trên sào, đem ra chìa trước mặt Châu:
- Vào trong thay ra rồi mặc đỡ cái này vào, lấy máy sấy hong khô rồi mặc trở