Ông gật đầu hài lòng, rồi chào tạm biệt, Xuyên quay người bước nhanh lên xe, mang theo niềm mong chờ được tìm lại người thân cũ. Trước đây, Xuyên đã từng nghĩ rằng có lẽ mình sẽ oán hận đấng sinh thành vì đã bỏ rơi cậu, có lẽ họ muốn sống sung sướng tự do không vướng bận chuyện gì. Nhưng giờ đây, khi nhận ra nhiều điều, cậu hiểu rằng bất kể chuyện gì cũng đều có nguyên do của nó, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, mẹ nào cũng đều rất thương con và không muốn con mình phải khổ, vì thế đành phải chia xa để cho con một cuộc sống đầy đủ nhất.
Xe đã đi qua cầu Mỹ Thuận, đoạn đường ngày một đậm chất miền Tây với sông nước bạc ngàn, hương đồng gió nội, hàng cây bóng mát với những ngôi nhà nhỏ bé xinh. Xuyên không ngờ rằng nơi miền đất thôn quê thanh bình này lại đã từng là quê hương của của mẹ ruột và ba nuôi mình, và nơi đó đã chứng kiến một mối tình thề non hẹn biển, dù rốt cục phải chia ly. Bất chợt Xuyên nghĩ đến Hiệp, có phải duyên trời định sẵn không? Khi mà mệnh ý hạ sinh ra hai người con lại tiếp tục mối duyên ngày cũ, thế nhưng ở cả thời đại không còn khắt khe chuyện gia phả, thì vẫn còn có quá nhiều rào cản chắn ngang. Và có lẽ, cậu và anh vẫn không thể vượt qua nổi…
Cùng lúc đó, tại ngôi biệt thự thân quen, Hiệp đã nhanh chóng phát hiện ra chuyến đi của Xuyên không phải dã ngoại của trường. Anh chàng tức tốc tra hỏi ba, vì biết chắc mọi chuyện về Xuyên đều không thể vượt qua tầm kiểm soát của ông được…
- Ba, rốt cục Xuyên đã đi đâu? Ba làm ơn cho con biết đi!
- Thì ba đã nói rồi, nó đi dã ngoại…
- Thôi đi, ba đừng giấu con. Đây không phải sự thật, ba nói dối! Xuyên chắc chắn đã đi đâu đó rồi!!! - Hiệp bắt đầu mất hết bình tĩnh, hét lớn.
- Cái thằng xấc láo này, mày biết đang nói chuyện với ai không hả? – Ông cũng nổi giận vì thằng con chẳng hiểu sao lại nổi điên lên như thế, chỉ là thằng em đi đâu đó một thời gian, nó mắc gì mà giảy đành đạch lên như người yêu mất tích thế không biết.(Đoán chính xác dễ sợ!*.*)
- Ba, con xin lỗi… Nhưng con rất muốn biết em ấy đi đâu… Bởi vì hành trang Xuyên đem đi rất khác thường, mấy thứ vật dụng quan trọng đều đem đi hết!
- Sao lại có chuyện đó được, nó chỉ đi vài ngày rồi về ngay… Sao có thể!
- Không đâu, lần này có thể em ấy sẽ một đi không trở lại đó!
- Cái thằng điên này, mày nói nhảm nhí gì thế hả?
Hiệp cũng chẳng biết phải giải thích với ba thế nào, sáng nay anh chàng đã vào phòng Xuyên kiểm tra vài thứ, tuy quần áo không đem đi hết nhưng những vật dụng quan trọng dù không phục vụ nhiều cho chuyến đi mà cũng đem theo. Bất chợt mẹ xuất hiện, bước vào trong khi ba và Hiệp đang ngồi đối diện nói chuyện riêng với