Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Lần đầu biết rung động


trước sau

\*\* Cô nhi viện Thánh An\*\*

Nếu giờ ra chơi là lúc lũ trẻ trong cô nhi viện ào xuống sân thì đâu đó trong một góc nhỏ, có một cô bé là ngoại lệ. Mễ An thẫn thờ bên thành giường, dán mắt nhìn ra ngoài sân chơi. Từ cửa sổ phòng mình, cô bé đưa đôi mắt thấp thỏm nhìn những đứa trẻ khác ngoài sân chơi.

Mỗi lần đến giờ ra chơi là Mễ An lại ngồi co gối bên chiếc giường của mình, gióng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, quan sát mọi diễn biến bên ngoài như một người đứng bên lề cuộc sống vậy.

Dù lòng cảm thấy ganh tị nhưng chấn thương tâm lý lúc nhỏ có lẽ đã ảnh hưởng không ít đến tính cách của cô bé, khiến cô bé không dám kết giao cùng ai. Thân thiết làm gì để rồi phải chia xa, nếu biết bị bỏ lại thì thôi ngay từ đầu đừng đến, Mễ An sợ sệt của những ngày đó từng nghĩ như vậy. Để trấn an bản thân, ngoài việc co mình trong chăn để tự vỗ về bản thân, thì có lẽ nỗi cô đơn cũng chỉ nguôi ngoai khi nằm trong vòng tay của sơ Lục Diệp Maria.

Có lẽ ở đây cũng chỉ có mỗi sơ Diệp là thấu hiểu cho hoàn cảnh của cô bé. Năm đó, vào một đêm mưa gió bão bùng, có một bà mẹ ôm con đứng trước cửa cô nhi viện liên tục bấm chuông inh ỏi. Sơ Diệp lúc đó thật sự cảm thấy hơi khó hiểu vì sao đêm giông tố như vậy lại đi gửi con, nhưng sau khi nghe tường tận câu chuyện của người phụ nữ đó, sơ cảm thấy thương cảm hơn là giận bà ta và đồng thời nhận nuôi Mễ An từ vòng tay của người phụ nữ đáng thương đó.

“Con gái, đừng sợ. Có muốn ra ngoài đó chơi với sơ không?”

Mễ An ngẩng đầu nhìn thấy sơ thì nhoài người về phía trước tỏ ý muốn được bế lên, ánh mắt bừng sáng lên tựa như một người bị đuối nước tìm thấy chiếc phao cứu sinh vậy. Sơ biết cô bé này rất khó để chấp nhận tiếp xúc với mọi người nên sơ rất kiên nhẫn và khi khuôn viên sân chơi lấy lại sự vắng vẻ vốn có của nó, sơ dắt tay Mễ An từng bước đi ra.

“Đợi mấy bạn chơi xong ta dẫn con ra đó chơi nhé? Con muốn chơi gì, chơi xích đu nhé?” Sơ một tay bế Mễ An lên, một tay chỉ vào chiếc xích đu ngoài sân.

.

.

.

Mễ An nắm chặt dây xích, cảm nhận cả cơ thể đung đưa theo xích đu. Cô nhắm mắt lại cảm nhận gió lùa qua làn tóc, cái mùi

hoa sữa thoang thoảng giữa không trung này vẫn không có gì khác dù đã qua 10 năm dài đằng đẵng.

Cô sờ lên chiếc xích đu mà cô đã ngồi gần như suốt những năm tháng lớn lên ở cô nhi viện này. Từ một bé gái gầy còm, giờ cô đã thành một thiếu nữ trưởng thành, dáng người nhỏ nhắn, da trắng trẻo mềm mịn, ngũ quan thanh tú diễm lệ, cả người toát ra sức hút nhẹ nhàng thanh thoát tựa như băng thanh ngọc khiết.

Mễ An của tuổi 19 bồi hồi nhớ lại những ngày đầu của mình ở cô nhi viện này.

“Mễ Mễ!”

Tiếng gọi của sơ kéo Mễ An về với hiện tại, cô đứng dậy bước đến chỗ sơ.

“Mau đi học đi kẻo trễ đấy, cơm trưa của con này!” Bà đưa cho cô hộp cơm mà hằng ngày bà đều chuẩn bị.

“Vâng ạ! Thưa sơ con đi.” Mễ An nhận lấy hộp cơm cùng cái ôm ấm áp của sơ.

Bước ra khỏi cổng cô nhi viện, ánh nắng trải khắp con đường đến trường đại học. Thời gian như một cái chớp mắt Mễ An năm nay đã là một thiếu nữ yêu kiều, 19 tuổi là sinh viên năm hai của trường đại học S.

\*\*\*

Cuối cùng thì cũng đến giờ ăn trưa, Mễ An ngồi đợi đến khi cả lớp đi ra hết mới dám đứng dậy cầm hộp cơm kiếm nơi vắng vẻ ngồi ăn.

Mở hộp cơm ra là những món ăn tuyệt vời của sơ mỗi ngày đều làm cho cô đi học. Cẩn trọng lấy muỗng ra ăn từng muỗng cơm trong lòng ấm áp vô cùng.

Đang ăn ngon lành thì bỗng từ đâu có một đám nữ sinh tập trung lại một chỗ, hình như là đang vây kín một ai đó. Mễ An không tò mò lắm nên không ngước mặt nhìn, chỉ nghe loáng thoáng đám nữ sinh hò reo.

“A, Khang Duật với bạn anh ấy kìa! Toàn những soái ca!”

“Đúng vậy, quả là nam thần năm ba trong truyền thuyết!”

Cô hướng ánh mắt lên nhìn một chút thì thấy ở giữa đám đông đó là vài chàng trai cao lớn khá bắt mắt. Người thì cười, người thì đáp trả nhưng có một người khác biệt nhất khiến cô chú ý. Người đó chỉ yên lặng, tay đút túi quần, trầm tĩnh bước đi như không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.

Nhóm soái ca nhanh chóng vụt qua chỗ của Mễ An, cô vội vã thu lại ánh mắt. Lần đầu tiên cô lại nhìn một người mất kiểm soát như vậy, đây là cảm giác gì cơ chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện