Khang Duật vòng ra sau cầm lấy tay cô ngoảnh đầu lại tầm mắt chạm đến vẻ mặt nhợt nhạt của Mễ An, tim của anh nghẹn lại.
“Mình ra khỏi đây thôi em, đi đến cạnh sông bên kia đi.”
Mễ An gật đầu đi về hướng bờ sông vắng vẻ bên kia, ở sông cho nên gió khá lớn ào ạt ùa đến, cô lo lắng lấy áo khoác vắt trên xe lăn mặc vào cho anh
“Lạnh không hả anh? Mặc áo vào đi.”
Khang Duật ngoan ngoãn cho cô mặc áo khoác, lặng yên ngắm nhìn gương mặt thanh tú như bạch ngọc trước mắt mình, cô càng tốt càng chu đáo thì anh lại cảm thấy thương nhiều hơn. Khang Duật vươn cánh tay thuận lợi ôm trọn cái eo nhỏ nhắn, đôi mắt say mê dừng lại trên mặt nhỏ diễm lệ cất tiếng gọi trìu mến
“Mễ An!”
“Vâng.”
Lúc nào anh gọi, bất kể là ngày nắng, hay mưa gió bão tố, hay tuyết rơi mù mịt, bất luận điều gì xảy ra. Mễ An cũng luôn nhu thuận đáp, thế là mọi thứ đều hoá bình yên, Khang Duật cưng chiều xoa xoa hai đôi bàn tay của cô.
“Khi nào anh đi lại được, anh sẽ nắm tay em đi dạo khắp phố phường giống cặp đôi khi nãy, chịu không?”
Khang Duật biết cô yêu anh, ở bên cạnh anh đã chịu rất nhiều tổn thương, thiệt thòi và đau khổ. Khang Duật yêu cô là vì cô không giống với những người con gái khác, không đỏng đảnh, không giận hờ,...Mễ An chỉ mộc mạc lẳng lặng lo lắng, chăm sóc không có nửa lời trách móc.
Tay Mễ An đặt trên má anh đau lòng vuốt ve, lắc lắc đầu
“Duật! Em không quan tâm đâu anh à, những thứ đó đều không quan trọng bằng anh.”
Khang Duật kéo tay cô ngồi lên đùi mình rồi ôm thật chặt vào lòng, Mễ An đã quen với những hành động này nên cô ngoan ngoãn ngồi yên, anh ôn nhu nhìn cô bàn tay to lớn đan vào mái tóc mềm mại như tơ lụa lướt qua kẽ tay mình.
“Anh biết! Nhưng phải đến lúc em sẽ được chở che, không cần phải luôn mạnh mẽ gồng mình nữa.”
“Vậy anh sẽ là người che chở cho em chứ?”
Mễ An nhìn vào mắt anh, những câu hỏi này phát ra là vì thâm tâm của chính mình lại mất đi cảm giác an toàn nữa rồi, mọi thứ dường như đang rung chuyển khiến cô quay cuồng liên tục. Khang Duật cười một cái nhẹ mái tóc ngắn được cắt gọn gàng bị gió lùa lên bay trong không khí, trông lãng tử vô cùng, Mễ An cũng bị cái vẻ soái đó cuốn theo say mê ngắm nhìn.
“Tất nhiên rồi, anh sẽ luôn là người che chở cho em bảo vệ em như ngày xưa vậy.”
Gió lớn trượt qua làn tóc sau đó tạt vào mặt cô đau rát vô cùng, chắc có lẽ do gió nên mắt cũng có chút cay xè đi, Mễ An gật đầu tay quấn quanh cổ anh sau đó ngã vào lòng anh. Giây phút này, bất luận đang có chuyện gì rối rắm đảo điên, cô chỉ muốn sà vào vòng tay to lớn của anh để cảm thụ hơi ấm quen thuộc bao quanh mình để xua đi hơi gió lạnh từng cơn.
Những ánh đèn ne\-on lập loè khắp thành phố phồn hoa sánh đôi cùng ánh trăng mỹ lệ soi xuống mặt sông như điểm thêm vẻ óng ánh dát vàng, đêm hẹn hò đã kết thúc theo cách riêng của bọn họ. Không ồn ào hay náo nhiệt, bọn họ an yên nghe tiếng nước sông chảy, tiếng hít thở của đối phương, tiếng con tim đập cùng một nhịp…
…
Về đến nhà, Khang Duật lại bị chuột rút, Mễ An đỡ anh lên phòng thì đột ngột anh rên lên đau đớn.