Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Bắt gặp


trước sau

Dịu dàng cưng chiều mút thỏa thích tư vị ngọt ngào trong miệng cô, quá ngọt, không đủ! Vĩnh viễn đều không đủ! Khang Duật không ngừng vươn đầu lưỡi linh hoạt vào trong miệng cô, bức bách lưỡi hồng của cô nhảy múa với anh.

Là của tôi! Là của tôi! Phải vĩnh viễn

vĩnh viễn ôm vào trong ngực, chết cũng không buông ra!

Khang Duật vừa ôm Mễ An, vừa quấn quýt si mê hôn cô, như muốn nhập cả cô vào trong người mình, đến khi Mễ An đã mềm nhũn tựa vào người anh Khang Duật mới lưu luyến dứt ra. Thì lại có thêm một cảnh sắc hiện hữu trước mắt ập đến, mặt trái xoan phiếm hồng lớn chừng bàn tay bị mái tóc y hệt tơ lụa che khuất lại, cái miệng nhỏ đỏ như hồng thạch hơi cong lên, hơi ngậm hơi mở theo hô hấp dồn dập.

Hô hấp của anh cũng bị tước đi, Khang Duật thở dài cánh tay ôm cái eo nhỏ nhắn càng thêm lực đạo, đầu cúi xuống gục vào hõm cổ của Mễ An tham lam hít lấy mùi hương mê người toả ra nơi cô, sau đó ấn nụ hôn lên đó đánh dấu chủ quyền.

Mễ An cười dịu dàng ôm lấy thắt lưng đàn ông, an tĩnh tựa vào lồng ngực anh, tiếng thở mạnh mẽ nam tính đan xen cùng với nhịp đập con tim như một bản hoà âm tình ca hài hoà vang lên ở bên tai.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của em nữa.”

Anh hít một hơi thật sâu tràn đầy ẩn nhẫn, ở bên dưới đã được an ổn không còn rục rịch luân động nên buông lỏng cánh tay một chút, Mễ An đang chu môi vẻ hờn trách hiện rõ trên mặt. Khang Duật chậm rãi vuốt ve rãnh lưng khiêu gợi lộ ra dưới làn váy cưới, đáy mắt chạm đến vết đỏ trên cổ liền thoả mãn vô cùng.

“Ừm...nói sao đây nhỉ? An An của anh thật sự rất đẹp, đẹp đến mức liền không kìm được mà muốn lập tức hôn rồi yêu em ngay tại đây!”

“Miệng lưỡi thật trơn tru! Anh học được lời ngon tiếng ngọt từ ai vậy hả?"

Mễ An giả vờ gắt giọng, nhưng trên mặt của cô lại là nụ cười hạnh phúc, đẹp như hoa đào rực rỡ đang nở trong mùa xuân, mê hoặc hai mắt của anh. Quả nhiên, lời khen của anh là tuyệt vời nhất không gì có thể sánh bằng nó!

“Đây không phải là học được, đây là từ tim mà ra, cô dâu của anh à.”

Khang Duật cười nắm lấy tay nhỏ đặt trước ngực anh của cô muốn cho cô cảm nhận anh đây là thật lòng nhìn thấy hai má Mễ An liên tục ửng đỏ, tâm tình Khang Duật thật tốt.

“Ai là cô dâu của anh chứ.”

Mễ An cúi đầu nũng nịu nói nhỏ khiến Khang Duật vui vẻ cười ha hả nhu tình hôn lên gò má của cô, sớm thôi cô sẽ là của riêng một mình anh, hai người sẽ

cùng tiến vào lễ đường và trở thành vợ chồng…

Trong căn phòng to lớn đầy ắp hạnh phúc vô tận, bóng dáng hai người ôm nhau hiện rõ trên tấm kính cửa sổ sát đất. Bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu chở che, bao nhiêu tình cảm đều được bộc lộ từ biểu cảm, hành động khiến người khác nhìn vào đều phải ngưỡng mộ.

Từ cửa sổ to lớn ở tầng 1 nhìn sang là góc phố tấp nập người, ai ai cũng đều đi qua đi lại nói cười vui vẻ nhưng chỉ có duy nhất một người phụ nữ đầy vẻ kì lạ. Đứng ở giữa đường đi, đôi mắt cô ta hướng về cửa hàng áo cưới ở bên đường đang dần trở nên đỏ ngầu, khớp tay đã trắng bệch vì dùng sức quá nhiều trông đáng sợ vô cùng.

Chu Hy nghiến răng, ở trước mắt mình đang thấy là Mễ An cùng Khang Duật ôm rồi hôn thắm thiết, quan trọng nhất, khủng hoảng nhất là hai người đang ở trong cửa hàng cưới còn có Mễ An cô ta đang khoác trên người chiếc váy cưới rất đẹp. Khang Duật lại có biểu hiện âu yếm như vậy, hay lắm, Mễ An cô ta lại dám cả gan như vậy, có lẽ lời hâm doạ từ mình đã không khiến cô ta sợ hãi, mà còn đến đây thử đồ cưới cùng Khang Duật.

Muốn làm lễ cưới với Khang Duật sao? Cô ta không cho phép, tại sao Mễ An lại hạnh phúc như vậy mà mình lại phải bị người tình đá còn lăn lộn với những buồn khổ cơ chứ? Chu Hy cười thâm độc, lửa giận trong người chuyển đổi thành thù hận vô cớ, con ngươi thâm sâu khó lường bắt đầu suy tính mưu kế.



Đêm tối mù mịt phủ xuống cô nhi viện Thánh An, cây đèn màu vàng

nhạt treo trước cổng do gió nên đôi khi lập loè đung đưa chớp tắt, bầu trời tối nay âm u không một vì sao.

Chu Hy lại lần nữa xuất hiện ở đây, ở trên người không còn váy đầm se sua mà là một bộ quần áo màu đen bó sát người, đầu đội nón kết, đeo khẩu trang rất kín đáo. Cô ta nhìn cánh cổng được khoá lại hơi nhíu nhíu mày, sau đó nhanh chóng đảo mắt sang hàng rào bên cạnh, không quá cao có thể trèo vào được. Dáng người gọn gàng, thoăn thoắt đạp lên hàng rào cẩn thận trèo vào, chỉ khoảng vài phút cô ta đã thuận lợi đứng trong khuôn viên sân cô nhi viện mà không một khó khăn nào cản trở.

Chu Hy phủi phủi tay, khuôn mặt hiện giờ chỉ lộ ra đôi mắt đầy đắc ý quan sát nơi tồi tàn này, cô ta sẽ cho con ếch xấu xí đó về lại đúng nơi nó cần phải ở!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện