“Duật, em hiểu, em hiểu anh à nhưng em vẫn không thể nào yên lòng được, trái tim em cứ mãi thấp thỏm không yên...Em xin lỗi!”
Mễ An siết chặt áo trước ngực nghẹn ngào nói ra những thứ đã mắc kẹt ở trong lòng từ lâu, là do bản thân cô có tâm bệnh nên lúc nào cũng phải khiến người cảm thấy phiền phức vì mình.
“Mễ An! Không sao hết, đừng luôn tự trách mình, em thật sự là lẽ sống của đời anh. Là vì em, nên anh mới có thể mạnh mẽ mà sống tiếp, vì em là người đã chữa lành cho vết thương của anh. Rất đơn giản bởi vì người đó là em.”
Gương mặt của anh nhu hoà như là
ánh trăng sáng rỡ đêm rằm soi rọi vào con đường u tối mù mịt đang vây quanh, mơ hồ như là một làn nước mát mẻ rưới vào trong tâm đang nóng bức hừng hực.
“Duật…có thật không hả anh?”
Vì nó quá đỗi hoàn hảo nên Mễ An không tin những điều mình đang nghe là sự thật, cô sợ nó sẽ như
một cái bong bóng mỏng tang chạm vào sẽ vỡ ngay tức khắc.
Khang Duật không đáp lại mà lấy từ túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung, bên ngoài khá là cũ kĩ nhưng vẫn còn rất sang trọng, anh chậm rãi lưu luyến vuốt nó sau đó cẩn thận mở ra. Ở bên trong là một chiếc nhẫn được phác hoạ đẹp mắt mỹ lệ mang theo vài phần cổ điển của thời gian, nổi bật nhất là viên kim cương màu lam ưu nhã. Từng chi tiết xung quanh nhẫn đều được khắc rất tinh tế và tỉ mỉ, tựa như là một bức tranh hoàn mỹ được hoạ lên từng nét vậy.
Mễ An ngây ngẩn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cô và anh đang nói chuyện mà tại sao anh lại...lấy một chiếc nhẫn ra. Hay là nó sẽ như mọi tình tiết phim cô hay xem? Là...cầu hôn sao?
Đôi chân thon dài có chút khó khăn khuỵu xuống, đầu gối bên trái tiếp đất, đầu gối bên phải lùi nhẹ ra phía sau một chút. Khang Duật ngẩng đầu cười nhẹ, dịu dàng đưa hộp nhẫn đến trước cô
“Mễ An, đây là nhẫn của mẹ anh thứ mà anh trân trọng nhất, và hôm nay anh muốn trao lại nó cho một người xứng đáng nhất—đó là em...An An, em có nguyện đeo lên chiếc nhẫn và lấy anh không? Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh hứa, em sẽ luôn có anh bên cạnh, sẽ luôn là người nắm giữ trái tim của anh!”
Mễ An ngẩn người kinh ngạc, đầu óc vẫn chưa thể xử lý kịp thời những hành động cùng lời nói chóng vánh vừa rồi, cô cảm giác mình đang ngồi ở trong nhà hàng sang trọng, ánh nến lập loè phản chiếu hình bóng anh trên cái bàn thuỷ tinh kiều diễm. Thanh âm của anh là tiếng đàn piano du dương, trầm bổng thay cho những bài nhạc nhàm chán thường phát trong nhà hàng, nụ cười cùng với vẻ mặt nhu tình như nước là cảnh sắc tuyệt vời nhất—là tất cả đối với cô!
Viền mắt lần lượt nóng lên, Mễ An hít hít mũi gật đầu vụng về nói theo anh
“Duật...em nguyện ý, em cũng hứa anh sẽ luôn có em bên cạnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, sẽ luôn là người ngự trị trong trái tim em...mãi mãi.”