Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Cầu hôn


trước sau

“Duật, em hiểu, em hiểu anh à nhưng em vẫn không thể nào yên lòng được, trái tim em cứ mãi thấp thỏm không yên...Em xin lỗi!”

Mễ An siết chặt áo trước ngực nghẹn ngào nói ra những thứ đã mắc kẹt ở trong lòng từ lâu, là do bản thân cô có tâm bệnh nên lúc nào cũng phải khiến người cảm thấy phiền phức vì mình.

“Mễ An! Không sao hết, đừng luôn tự trách mình, em thật sự là lẽ sống của đời anh. Là vì em, nên anh mới có thể mạnh mẽ mà sống tiếp, vì em là người đã chữa lành cho vết thương của anh. Rất đơn giản bởi vì người đó là em.”

Gương mặt của anh nhu hoà như là

ánh trăng sáng rỡ đêm rằm soi rọi vào con đường u tối mù mịt đang vây quanh, mơ hồ như là một làn nước mát mẻ rưới vào trong tâm đang nóng bức hừng hực.

“Duật…có thật không hả anh?”

Vì nó quá đỗi hoàn hảo nên Mễ An không tin những điều mình đang nghe là sự thật, cô sợ nó sẽ như

một cái bong bóng mỏng tang chạm vào sẽ vỡ ngay tức khắc.

Khang Duật không đáp lại mà lấy từ túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung, bên ngoài khá là cũ kĩ nhưng vẫn còn rất sang trọng, anh chậm rãi lưu luyến vuốt nó sau đó cẩn thận mở ra. Ở bên trong là một chiếc nhẫn được phác hoạ đẹp mắt mỹ lệ mang theo vài phần cổ điển của thời gian, nổi bật nhất là viên kim cương màu lam ưu nhã. Từng chi tiết xung quanh nhẫn đều được khắc rất tinh tế và tỉ mỉ, tựa như là một bức tranh hoàn mỹ được hoạ lên từng nét vậy.

Mễ An ngây ngẩn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cô và anh đang nói chuyện mà tại sao anh lại...lấy một chiếc nhẫn ra. Hay là nó sẽ như mọi tình tiết phim cô hay xem? Là...cầu hôn sao?

Đôi chân thon dài có chút khó khăn khuỵu xuống, đầu gối bên trái tiếp đất, đầu gối bên phải lùi nhẹ ra phía sau một chút. Khang Duật ngẩng đầu cười nhẹ, dịu dàng đưa hộp nhẫn đến trước cô

“Mễ An, đây là nhẫn của mẹ anh thứ mà anh trân trọng nhất, và hôm nay anh muốn trao lại nó cho một người xứng đáng nhất—đó là em...An An, em có nguyện đeo lên chiếc nhẫn và lấy anh không? Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh hứa, em sẽ luôn có anh bên cạnh, sẽ luôn là người nắm giữ trái tim của anh!”

Mễ An ngẩn người kinh ngạc, đầu óc vẫn chưa thể xử lý kịp thời những hành động cùng lời nói chóng vánh vừa rồi, cô cảm giác mình đang ngồi ở trong nhà hàng sang trọng, ánh nến lập loè phản chiếu hình bóng anh trên cái bàn thuỷ tinh kiều diễm. Thanh âm của anh là tiếng đàn piano du dương, trầm bổng thay cho những bài nhạc nhàm chán thường phát trong nhà hàng, nụ cười cùng với vẻ mặt nhu tình như nước là cảnh sắc tuyệt vời nhất—là tất cả đối với cô!

Viền mắt lần lượt nóng lên, Mễ An hít hít mũi gật đầu vụng về nói theo anh

“Duật...em nguyện ý, em cũng hứa anh sẽ luôn có em bên cạnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, sẽ luôn là người ngự trị trong trái tim em...mãi mãi.”



Khang Duật cầm bàn tay cô lên để làm một hành động thật thiêng liêng, cái nhẫn lành lạnh luồn vào ngón áp út sau đó gọn gàng nằm trên tay của Mễ An. Chiếc nhẫn đã mang sẵn chất riêng tao nhã của mình, hiện giờ nó còn nằm lên bàn tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc càng làm tôn lên vẻ tuyệt trần, làm cho Khang Duật không nhịn được mà tiến đến bên gò má say mê ấn một cái hôn lên làn da mềm mại nhẵn nhụi.

“Bảo bối, anh yêu em!”

Mễ An nhu thuận ôm cổ anh, cười rộ lên vẻ đẹp như một đoá hoa tươi mới nở vào buổi sớm mai e ấp dưới ánh mặt trời. Cô tựa vào lòng anh nhắm mắt lại, giao phó thân mình cho bờ vai rộng rãi này để nọ che chắn hết sóng gió giông bão ngoài kia!



Bệnh viện Huyết học \- ADN, tầng cao nhất.

Cửa thang máy dần mở ra, vẫn là Chu Hy với bộ dạng khi nãy nhưng vẻ mặt giả vờ ngây thơ đã sớm không còn, bây giờ là một Chu Hy thâm hiểm không từ thủ đoạn. Cô ta

sải bước trên hành lang đi đến căn phòng cuối cùng, ở phía trong có một người đàn ông mặc đồng phục của điều dưỡng, áo không treo bảng tên, đầu đội nón che xuống trán, còn có đeo khẩu trang vừa hoàn hảo che kín khuôn mặt.

Cô ta quan sát xung quanh một chút rồi thong dong, rút từ trong túi xách ra hai túi Ziplock trong suốt, có thể nhìn thấy rõ bên trong nó là hai sợi tóc ngắn dài khác biệt nhau, Chu Hy đưa nó sang cho người đàn ông sau đó cẩn trọng ghé sát vào tai nói nhỏ

“Những gì tôi đã dặn còn nhớ chứ? Sau khi xong việc phần còn lại tôi sẽ chuyển.”

“Vâng, tôi đã rõ, khoảng một tuần nữa sẽ có.”

Người đàn ông xoay người muốn đi nhưng Chu Hy giữ lấy cánh tay ngăn lại giở giọng âm trầm chắt lưỡi

“Chậc chậc, không! Tôi muốn anh làm thật hoàn hảo và nhanh chóng nhất có thể, chỉ trong 3 ngày thôi được chứ?”

Người đó kín đáo lau lau mồ hôi, kéo kéo cái nón kết, suy nghĩ một chút rồi gật đầu

“Được, tôi sẽ cố gắng!”

“Đi đi! Và tuyệt đối không được tiết lộ cho ai biết về điều này cả, biết không hửm?”

Hành lang có chút tối, chỉ có ánh sáng từ những khung cửa sổ len lỏi vào ánh lên mặt của Chu Hy, môi son đỏ thẫm như máu của cô ta mấp máy khiến cho người đàn ông có chút e sợ liền mau chóng đi nhanh.

“Vâng, thưa cô.”

‘Ting’ Thang máy kêu lên một tiếng đóng cửa lại, người đàn ông đã khuất bóng từ lâu.

Chu Hy vuốt vuốt bộ móng dài, nhọn hoắc của mình, đôi môi được son đỏ nhếch lên cười thâm độc. Sắp tới đây thật sự rất đáng mong chờ đây, cô ta sẽ là người thống trị cuộc chơi này để xem bọn họ đảo điên vì trò chơi của cô như thế nào! Hahaha.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện