Mễ An rụt rè ngồi xuống ghế đối diện với Khang Tuấn đang ở hàng ghế trước mặt, không gian quán trà vào buổi sáng khá vắng vẻ và an tĩnh chỉ có những tiếng pha chế ở quầy vang lên vì thế càng khiến bầu không khí giữa cô và ông lúng túng hơn.
Khang Tuấn trầm mặc một chút sau đó ưu nhã nhấp một ngụm trà, tay Mễ An đổ đầy mồ hôi lạnh vẫn không biết ông muốn nói gì với cô
“Hôm nay đột ngột gặp cô như vậy chính là có chuyện rất quan trọng cần nói.”
Ông chậm rãi nhìn thật kĩ Mễ An, vẫn không tin được đây là đứa con gái ngoài giá thú của ông và người vũ nữ ở hộp đêm đó. Khang Tuấn ngoắt tay ra hiệu cho người áo đen,
hai tờ giấy được đưa đến bày ra trên bàn trước mắt cô.
“Đây là…”
Mễ An vươn tay cầm tờ giấy lên, một bên có in hình lúc nhỏ của cô, một bên là giấy có chữ giám định DNA. Nhìn thấy có tên của anh và cô được in trên đó, con ngươi liền căng ra nín thở lướt mắt qua các chữ phân tích y học xuống bên dưới, giấy trắng mực đen ghi rõ hai mẫu nghiệm là hệ ruột thịt Anh trai\-Em gái!
Khoảnh khắc ngắn ngủi này giống như tại thời điểm mặt hồ bị nứt ra một khe hở, sau đó nhanh chóng lan rộng, thế cân bằng bị phá vỡ, mạch nước ngầm ồ ạt dâng trào, bao phủ cả mặt băng! Tựa như là có một quả bom hẹn giờ nằm sâu ở trong lòng đã rất lâu, nhưng đến hôm nay mới có người giật chốt khiến nó lập tức phát nổ, mọi thứ đều theo vụ nổ tàn sát đó mà thành một đống vụn đổ nát!
Hai tờ giấy mỏng manh vô dụng lúc này lại trở thành một loại vũ khí sắc bén, như một con dao nhọn hoắc đâm vào mắt cô đau điếng, Mễ An muốn nhắm mắt lại chạy trốn nó nhưng nó cứ như một khẩu súng lạnh ngắt đang chĩa thẳng ngay thái dương của cô.
Tay của Mễ An run lên, ngẩng đầu nhìn Khang Tuấn
“Mọi thứ này…là thật sao?”
“Đúng vậy, thế nên tôi không muốn dài dòng nữa, đám cưới vào cuối tuần này sẽ huỷ bỏ!”
Sắc mặc Mễ An lập tức bị rút hết huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy trắng xoá, thanh âm sốc kịch liệt lắc lắc đầu không muốn tin sự thật này
“Vậy...con cùng anh ấy là…là…”
“Đúng vậy, thật quá trùng hợp khi cô là con của người kỹ nữ ở hộp đêm đó. Cô cùng con trai tôi là anh em cùng cha khác mẹ!”
“Bác...là ba của...con?”
Khang Tuấn cười cười ra vẻ khinh miệt đáp lại qua loa
“Có thể coi là đúng như vậy, nhưng tôi không mong muốn sẽ có thêm một người con gái như cô đâu! Còn nữa tôi muốn cô nhanh chóng dứt ra khỏi con trai tôi, hai người là anh em mà yêu nhau là không đúng với thuần phong mĩ tục. Đó là Loạn Luân!”
Từng câu từng chữ chói tai như một cây búa đang đấm liên tục vào tai của cô khiến nó chảy máu đầm đìa, Mễ An muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ