Một tuần sau, Khang Duật vẫn không bỏ cuộc, mỗi ngày trôi qua đều tìm kiếm hỏi han khắp nơi, nhưng đáp lại anh vẫn là một dấu chấm hỏi lớn bí ẩn vô cùng. Đôi lúc anh cảm thấy giống như có một thế lực lớn đang phong toả hết tin tức, vé xe, tàu hay máy bay đều không có tên cô còn có các hành khách đi ngày đó anh cũng đều đã kiểm tra nhưng không có ai là cô cả. Suốt ngày lẩn quẩn chỉ có nhiêu đó việc, tất cả mọi chuyện khác không liên quan đến cô, anh đều bỏ ra khỏi tâm trí không muốn lo lắng đến.
Điều này khiến Khang Tuấn bắt đầu cảm thấy lo lắng, ban đầu ông chủ quan cứ nghĩ rằng anh chỉ tức giận đôi chút nên nhất thời mới nói như vậy thôi.
Nhưng nào ngờ thằng nhóc đó đã một tuần không đến công ty, nó thật sự làm theo điều nó đã nói, bỏ bê công ty. Khang Tuấn ông thì không cho phép chuyện đó xảy ra, không thể vì một người phụ nữ nhỏ bé vô dụng đó mà khiến cho những công sức ông nỗ lực gầy dựng đổ sông đổ biển được, nếu nó không chịu gánh công ty thì ông sẽ luôn có cách để khiến nó chấp nhận phải nghe theo lời ông!
Khang Tuấn bấm số gọi cho Khang Duật, đầu dây bên kia đổ chuông nhưng đợi mãi lại không có ai bắt máy, ông nhíu mày ẩn nhẫn vuốt vuốt vạt áo đứng dậy, đã đến lúc ông phải hành động mạnh tay rồi, để cho mọi chuyện dứt khoát kết thúc.
Ông đến thẳng nhà riêng của Khang Duật, cửa không khoá, ông đi vào trong, vừa đến ngưỡng cửa thì đã đạp trúng chai rượu lăn lốc trên sàn nhà. Không khí tràn ngập mùi rượu cùng thuốc lá nồng nặc xông thẳng đến, ông che miệng ho khan.
Trong nhà tối đen như mực không một ánh đèn, nhìn thật kĩ mới thấy Khang Duật đang ngồi ở dưới thảm tay cầm chai rượu đang uống dở. Hai hàng chân mày lập tức nhíu lại, con trai của ông đang biến thành bộ dạng gì thế này? Cả người bê bết, quần áo nhăn nhúm, cằm lún phún râu vẫn chưa cạo, quầng thâm dưới mặt đậm đen như một ly cà phê.
Thật khiến cho người khác nhìn không ra mà, Khang Tuấn bước đến đứng từ trên nhìn xuống
“Khang Duật, con bị làm sao vậy? Tại sao lại để cho bản thân tàn tạ thế này.”
Khang Duật mở nhẹ đôi mắt lờ đờ đầy sương mù, anh không vội trả lời lại mà vươn tay mở điện thoại ra xem, vẫn như cũ màn hình không một thông báo đến. Anh thở dài mệt mỏi xoa xoa thái dương, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao quý đang đứng trước mặt
“Ba đến làm gì?”
Đã qua một tuần lễ rồi, anh tựa như
đang mò kim đáy bể, mỗi ngày đều trông chờ một chút tin tức từ cô. Đôi lúc, anh không cần nhất quyết phải tìm được cô nhưng chỉ cần cho anh biết cô ra sao, có khoẻ không là được, chỉ mong Mễ An của anh sẽ an ổn không có chuyện gì là được rồi.
“Vì người phụ nữ đó mà con lại ra nông nỗi này à? Nó không đáng, hiểu không? Bỏ ngay cho ba, mau đứng dậy, nghỉ ngơi, mai đến công ty làm việc!”
Khang Duật nhếch miệng cười lạnh, lười biếng nhắm mắt lại
“Nếu ba biết Mễ An đang ở đâu thì nói, còn những việc khác, không cần nói với con.”
Quả nhiên, con trai ông vẫn chứng nào tật nấy cứng đầu không ai bảo được, ông bình thản đá những chai rượu qua một bên, đi đến bên sofa chậm rãi ngồi xuống.
“Mễ An, cô ta đang