Chương 25: Sự lãng mạn nho nhỏ của Hứa Gia Ngôn
Chạng vạng, Hứa Gia Ngôn đang cắt rau trong bếp thì điện thoại phát ra tiếng bíp.
Hứa Gia Ngôn nghĩ đó là Tiêu Nhược anh nhấp vào, nhưng đó là lời mời kết bạn WeChat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ghi chú từ người bạn đó: tôi là bố của Tiêu Nhược.
Hứa Gia Ngôn sửng người trong vài giây.
Tên đầy đủ của Lão Tiêu trên WeChat là Tiêu Quảng Thịnh.
Sau khi được đồng ý kết bạn, lão Tiêu đầu tiên gửi một khuôn mặt tươi cười, sau đó là một tin nhắn: Cuối tuần hãy về nhà ăn tối.
Về nhà ăn tối vào cuối tuần?
Hứa Gia Ngôn đã đọc tin nhắn ngắn ngủi này trong lòng nhiều lần.
Cuộc trò chuyện tại quán trà không có kết quả gì, bố của Tiêu Nhược cũng không có thái độ rõ ràng, Hứa Gia Ngôn cũng không dám nghĩ đến ý tứ của câu nói này, huống chi là hỏi nguyên nhân, chỉ đáp: Được ạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
6 giờ 30, Tiêu Nhược đến.
Sau khi ăn xong, Hứa Gia Ngôn nói chuyện này với Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược sửng người một lúc, không hiểu hỏi: “Lúc sáng bố em có nói gì quá đáng với anh không?” Nếu vậy, cô sẽ tức giận.
Hứa Gia Ngôn nói không có: “Bố của em rất tốt.” anh dừng lại một lúc rồi nói: “Ông ấy nói rằng ông ấy và bố anh là chiến hữu.”
“Hả?” Tiêu Nhược lại sững sờ: “Chiến hữu?” Thật trùng hợp? Có thể sử dụng mối quan hệ này để được đồng ý không?
Tiêu Nhược vẫn nhớ cô sẽ đến thị trấn Niển Yên với Hứa Gia Ngôn vào cuối tuần, cô không muốn phá vỡ kế hoạch, vì vậy cô đã hỏi anh: "Tối mai anh đến đi!"
“Tối mai anh đến nhà em?” Hứa Gia Ngôn hỏi, "Nhưng bố em nói cuối tuần đến."
Tiêu Nhược bĩu môi: "Nhưng chúng ta không phải sẽ đến thị trấn Niển Yên vào cuối tuần sao?"
Hứa Gia Ngôn lo lắng bố mẹ Tiêu Nhược sẽ không vui khi anh tự ý thay đổi thời gian: “Chúng ta đi buổi sáng, buổi tối trở về.” Kỳ thật anh cũng không định ở qua đêm tại thị trấn Niển Yên, đi rồi về chắc kịp thời gian.
Hứa Gia Ngôn sắp xếp thời gian: “Sáng thứ bảy chúng ta sẽ đi, buổi tối trở về, trưa chủ nhật đến nhà em.” Mặc dù đã lên kế hoạch nhưng anh vẫn hỏi: “Được không?
Tiêu Nhược suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng nói: “Cũng được.” Cô có chút lo lắng: “Vậy thì cho dù bọn họ có nói gì với anh, anh cũng không được phép chia tay với em.” Cô không tin lão Tiêu có thể nói chuyện dễ nghe vậy. Cô rất hiểu bố cô, trong kinh doanh ông hay cười nhưng thực chất rất dễ lật mặt.
“Được rồi,” Hứa Gia Ngôn hứa với cô: “Dù họ có nói gì đi nữa, anh sẽ không nói với em hai chữ đó.”
Tiêu Nhược tiến đến ôm anh.
Hứa Gia Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Bố mẹ em thích gì?”Anh muốn chuẩn bị quà vì không thể đi tay không đến.
Tiêu Nhược hiểu ý của anh và bắt đầu liệt kê. Đầu tiên cô nói về sở thích của lão Tiêu: "Bố em thích xem bóng đá và hút thuốc, nhưng ở nhà không dám hút thuốc. Ông ấy thích uống trà, vị thanh đạm một chút, à, đúng vậy, bố em đặc biệt thích rượu blueberry." Cô liệt kê một vài thứ rồi không nghĩ ra được gì nữa cô chuyển sang bắt đầu nói về Phan Vân: “Mẹ em là người đơn giản và thích mùi hương, thích chơi mạt chược, nhưng kỹ năng của bà ấy rất tệ nên lúc nào cũng thua.” Nói xong, cô nhìn lên và thấy Hứa Gia Ngôn đang ngồi trầm tư.
Cô cười khúc khích, “Sao, anh lo lắng à?”
“Ừm.” Hứa Gia Ngôn thẳng thắn nói, “Anh muốn họ có ấn tượng tốt hơn về anh.” Mặc dù anh biết ấn tượng tốt đều bị phần chân của anh làm cho không còn nữa, nhưng anh vẫn muốn cố gắng một chút.
Buổi tối 11 giờ 30, Tiêu Nhược trở về nhà.
Phan Vân vẫn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, với giọng điệu lạ lùng: “Ai cũng là bạn trai đưa đón bạn gái, đến con thì ngược lại.” Bà cảm thấy khó chịu và than phiền cho con gái của mình.
Nhưng Tiêu Nhược không cảm kích, cô vui vẻ nói: “Con thích đón anh ấy.” Dù sao chỉ cần ở bên nhau, ai đón ai cũng giống nhau.
Phan Vân khịt mũi và tức giận đi lên lầu.
Lão Tiêu vẫn đang xem bóng đá, Phan Vân không khỏi tức giận, cảm thấy lớn nhỏ không còn cùng chung chiến tuyến với mình, tức giận: “Anh còn chưa nói cho em biết tại sao muốn mời Hứa Gia Ngôn đến nhà ăn cơm.”
Bà hỏi cả một buổi chiều vẫn chưa hỏi ra manh mối.
Hỏi một đằng Lão Tiêu trả lời một nẻo: “Tuần sau anh sẽ trở lại làm việc ở công ty.”
Khi mặt trời ló dạng từ phía tây, Phan Vân hỏi tại sao.
Lão Tiêu: “Ở nhà có chút buồn chán.”
Nhàm chán sao? Phan Vân cảm thấy ông ở nhà rất thích thú mà, bà lại hỏi về Hứa Gia Ngôn: “Sáng nay Hứa Gia Ngôn đã nói gì với anh?” Nhất định đã nói điều gì đó, nếu không thì sao thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy.
Nhưng tại sao Lão Tiêu không nói cho bà biết, Phan Vân không hiểu được.
“Nhược Nhược là một người có chủ kiến.” Lão Tiêu tiếp tục bịa lý do: “Chúng ta là bố mẹ, đừng xen vào quá nhiều.”
Nhìn xem, nhìn xem, chắc bị cho uống mê hồn dược rồi!
Phan Vân hoảng sợ: “Không phải, thái độ trước đây của anh không phải như thế này.”
“Vậy sao buổi sáng trước khi anh đi ra ngoài, em còn bảo anh nói chuyện với cậu ta, đừng nói những điều làm tổn thương lòng tự trọng của người ta?”
Phan Vân nghẹn lời, khi bà phản ứng lại Lão Tiêu đã tắt TV, chui vào ổ chăn.
Nhìn kìa bà thành kẻ xấu rồi.
Haha, sao bà phải tốn công vô ích làm người xấu, bà không làm!
Sáng hôm sau, Hứa Gia Ngôn hỏi địa chỉ của đồng nghiệp, mấy ngày nay anh thường chống nạng, chân có chút đau, vì vậy khi đi xem rượu anh ngồi xe lăn đi qua.
Trương Mẫn Mẫn, vợ của một đồng nghiệp trên đài phát thanh, đã tiếp đãi anh một cách nồng nhiệt.
Cửa hàng được mở với ba mặt tiền, trong tủ rượu trưng bày nhiều nhãn hiệu rượu khác nhau.
Hứa Gia Ngôn hỏi Trương Mẫn Mẫn: "Xin lỗi, có rượu blueberry không?"
Trương Mẫn Mẫn dẫn anh đến tủ rượu bên kia, chỉ vào hàng thứ hai: “Hàng này có rất nhiều loại rượu blueberry.”
Hứa Gia Ngôn