Chương 27: Chuyện tình dưới hoa sơn trà
Con đường hơi gập ghềnh không dễ đi, Tiêu Nhược đi bên tay phải của Hứa Gia Ngôn, cô có chút đau lòng: "Sao anh không ngồi xe lăn?”
“Vì sẽ mang lại cảm giác không giống nhau.” Anh quay đầu nhìn cô, nhưng không bắt gặp ánh mắt của cô, bởi vì Tiêu Nhược cứ nhìn chằm chằm vào chân anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược vẫn cúi đầu, “Sao lại khác nhau?”
Giữa việc ôm cô nhìn hoa trà, với việc anh ngồi trên xe lăn bị cô đẩy đi nhìn hoa trà, đối với anh có một ý nghĩa khác.
Hứa Gia Ngôn không nói chuyện, nhìn màu đỏ rực lửa ở cách đó không xa: “Nhìn xem.”
Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn.
Hoa sơn trà màu đỏ, đó là loại màu đỏ gì? Hừm ... hơi chói và chói lọi như lá cờ đỏ sao vàng năm cánh.
“Thật đẹp.” Tiêu Nhược nhìn từ xa lần trước cô đến cũng không có nhìn kỹ.
Hai người họ đi bộ khoảng năm phút, đứng trong cánh đồng hoa sơn trà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những bông hoa trà vừa nở như những chiếc chuông vươn lên trời, sương rơi trên mép cánh hoa mượt mà, nắng chói chang làm cho hoa càng thêm quyến rũ.
Hứa Gia Ngôn lấy cánh tay của mình đang được Tiêu Nhược ôm và ôm bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay anh.
Anh nhìn màu đỏ không thấy điểm cuối, nói lời âu yếm với cô gái nhỏ bên cạnh: “Em tạo cho anh có cảm giác, em giống như hoa sơn trà này vậy.”
Hoa sơn trà là màu đỏ đầu tiên vào mùa xuân của Thị trấn Niển Yên. Giống như cô xuất hiện trong cuộc đời anh, anh nghĩ cả đời này sẽ không còn điều tốt đẹp đến với anh nữa, nhưng cô đã đến.
Đôi mắt ảm đạm của anh, vì sự xuất hiện của cô, dần dần sáng lên với những tia sáng nhỏ.
Tiêu Nhược nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, dưới đôi lông mày cong cong là đôi mắt mang vẻ đẹp dịu dàng không ai sánh bằng. Cô di chuyển từ bên cạnh anh đến trước mặt anh và ôm lấy eo anh.
Khi cô ngẩng đầu nhìn, anh cúi đầu xuống, trên người cô có một mùi hương rất nhẹ nhàng, cả người bị hương thơm của hoa trà bao bọc, xuyên vào hơi thở của anh, gương mặt và ánh mắt rõ ràng đập vào ánh mắt anh.
“Hứa Gia Ngôn.” trong mắt cô, anh đã là cả thế giới của cô, “Tình cảm của em đối với anh sớm đã không còn là thích rồi.” Sau hơn ba năm, cô trịnh trọng nói: “Là yêu, Hứa Gia Ngôn, em yêu anh.”
Cô muốn dành hết tình cảm cho anh, nhưng làm sao để anh có thể hiểu hết những mong muốn của cô, cô bối rối quá, muốn ôm anh vào lòng...
Hứa Gia Ngôn cảm thấy rất có lỗi với cô, bởi vì tình cảm của anh đến muộn hơn cô. Anh muốn bổ sung cho cô, nhưng làm thế nào để bổ sung đây.
Anh năm nay ba mươi mốt tuổi, chỉ còn một nửa cuộc đời, vì vậy anh sẽ dành cho cô cả phần đời còn lại, cho cô tất cả sự dịu dàng và tất cả tình cảm của anh.
Mạng sống cũng có thể trao cho cô.
Hứa Gia Ngôn giấu tình yêu không nói nên lời của mình dành cho cô vào trong nụ hôn.
Môi anh hôn trên trán, đến giữa lông mày, rồi đến mũi cô, anh ôm mặt cô và hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh giống như con người của anh nhẹ nhàng, kiềm chế và thận trọng.
Tiêu Nhược nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Phải làm sao đây, anh quá dịu dàng, quá dịu dàng làm cô mềm lòng.
Tiêu Nhược cảm thấy như vậy chưa đủ, trong mắt cô là tình cảm sâu sắc dành cho anh, một khát vọng bức thiết, cô mơ hồ lẩm bẩm: “Đừng nhẹ như vậy, mạnh hơn nữa.”
Hứa Gia Ngôn rất nghe lời cô, thận trọng dừng lại và hôn. Dùng sức hôn, có chút dữ tợn…
Tay Tiêu Nhược nắm chặt quần áo phía sau.
Sau khi hôn nhau, gương mặt của hai người ửng hồng.
Chiếc nạng của Hứa Gia Ngôn đã rơi xuống đất, anh ôm chặt cô vào lòng.
“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược thở hổn hển ôm tay anh: “Nụ hôn đầu tiên của em là cho anh.” Thật ra cô muốn hỏi nụ hôn đầu của anh có phải là cô hãy không nhưng cô không dám hỏi. Cô đôi khi can đảm nhưng đôi khi cũng rụt rè.
Hứa Gia Ngôn nói: “Nụ hôn đầu tiên của anh cũng là em.” Anh sợ cô cười nhạo, dù sao thì anh năm nay cũng không còn trẻ, anh giải thích: “Trước đây anh chỉ biết đến chuyện học thôi, không nghĩ tới việc yêu đương. Sau đó là gặp tai nạn— "
“Đừng nói.” Cô ngắt lời anh, cô cảm thấy mình có chút không tốt, cô thầm cảm ơn nếu anh không phải trải qua tai nạn xe, anh hẳn là một thanh niên cường tráng, đâu đến lượt cô!
****
Lúc 11 giờ 40, Phan Vân lướt vòng bạn bè của mình bà nhìn thấy ảnh của Tiêu Nhược, một bức ảnh hai người rất ngọt ngào. Phan Vân tự nghĩ mình không nhìn vào nó.
Buổi trưa, Hứa Gia Ngôn đưa Tiêu Nhược đi ăn cơm trên phố nhỏ, sau bữa ăn, hai người đi lang thang đến một cửa hàng thủ công đặc sản.
“Thầy Hứa!”
Hứa Gia Ngôn quay lại, là một nam sinh mà anh đang dạy.
“Giảm Vũ, em đến một mình sao?” Hứa Gia Ngôn nhìn ra ngoài.
Giảm Vũ chỉ vào một tiệm mì đối diện: "Không có, em đi cùng bà nội, bà nội đang nói chuyện với hàng xóm." Sau đó, Giảm Vũ nhìn Tiêu Nhược đang ở bên cạnh Hứa Gia Ngôn, có chút không rõ hét lên: “Chị Tiêu? Chị có phải là chị Tiêu không?”
Tiêu Nhược không có ấn tượng gì với cậu bé, gật đầu: “Là chị, em biết chị sao?”
Giảm Vũ mỉm cười, lộ ra một chút răng trắng: “Vào lễ Giáng sinh, chị có đến trường học của bọn em. Hiệu trưởng nói chị đã thay bàn ghế trong trường, xem như quà giáng sinh. Còn tặng nhiều phần quà khác nữa.”
Hứa Gia Ngôn nhìn Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược sau đó mới biết Giảm Vũ là học sinh của ngôi trường mà Hứa Gia Ngôn đang dạy. Cô mỉm cười và chạm vào đầu Giảm Vũ: "Món quà Giáng sinh mà em nhận được là gì?"
"Đó là bốn kiệt tác." Cậu bé rất thích nó đặc biệt là Thủy Hử.
“Tiểu Vũ, tiểu Vũ…” Bà của Giảm Vũ đừng bên ngoài tiệm bánh mì tìm cậu bé.
“Thầy Hứa, chị Tiêu em phải về với bà nội rồi, tạm biệt.” Giảm Vũ vẫy tay với họ rồi chạy ra ngoài.
Hứa Gia Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Nhược trong vài giây, và hỏi, “Công ty của em đang xây dựng dự án khu nghỉ dưỡng trong thị trấn?”
“Ừ.” Tiêu Nhược không đề cập đến chuyện đó với anh vì cô nghĩ đó là một công việc kinh doanh.
Hứa Gia Ngôn hỏi về một sự kiện năm ngoái: "Phòng đọc sách của trường do công ty em xây năm ngoái phải không?"
Mùa thu năm ngoái, ba xe gạch đỏ, xi măng và cát vàng đã đến trường. Chỉ mất ba ngày, bảy tám công nhân đã xây xong hai phòng ở phía đông, rồi đưa đến rất