Chương 32:
Nửa phút sau, Hứa Gia Ngôn nhận được ba bức ảnh tự chụp của Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược mím môi cười, cô có thể đoán được biểu cảm của Hứa Gia Ngôn khi nhìn thấy ba bức ảnh này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc điện thoại của Hứa Gia Ngôn gọi đến.
Tiêu Nhược không nói, đợi anh nói trước.
“Tại sao em lại mặc váy thấp cổ như vậy?” Trong giọng điệu của anh có chút tức giận nhưng lại không lộ rõ ra ngoài.
Tiêu Nhược cố ý kéo dài giọng điệu: “Không phải không ai quan tâm sao, cứ mặc tùy tiện đi.”
Lúc này Hứa Gia Ngôn vì muốn quan tâm đến cô nên im lặng vài giây, nói: “Anh quan tâm em, em sẽ không khó chịu sao?”
Tiêu Nhược đảo mắt cười, “Phải xem thử anh quản em cái gì.”
Hứa Gia Ngôn bắt đầu quan tâm: “Từ nay về sau em đừng mặc váy hở hang như vậy được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược mím môi và cong mắt: “Ừ”
Hứa Gia Ngôn tiếp tục quản: “Sau này em đừng uống nhiều rượu như vậy, được không?”
Đôi môi của Tiêu Nhược đang mím lại trắng bệch vì cố kìm lại tiếng cười, nụ cười hiện ra trong mắt cô. Cô: “Uhm.”
Tại sao cô lại tiếp tục “uhm?” Bởi vì khóe miệng của cô đang hướng lên trên, cô mà nói thì sẽ lộ mất.
Hứa Gia Ngôn nói: “Anh chưa thấy em tô son đỏ như vậy bao giờ.” Thường thì cô tô son màu cam nhạt.
Tiêu Nhược hôm nay có một đôi môi đỏ rực.
Tiêu Nhược vuốt ve trái tim cô, cố kìm lại nụ cười: "Nhìn có đẹp không?"
“Ừm.”
“Hứa Gia Ngôn, hôm nay em đẹp như vậy anh có muốn nhìn thấy em không?”
Đương nhiên là anh muốn, nhưng anh sợ sẽ làm phiền cô: “Em còn chưa trả lời anh, khi nào em về?”
Tiêu Nhược phản ứng ngay, lập tức nói dối: “Chín giờ rưỡi.”
Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ đã 9 giờ 30, anh hỏi: “Mất bao lâu để đến đây?”
“Hai mươi phút.”
Hứa Gia Ngôn nhìn thời gian: “Sau đó, em có thể đi trực tiếp đến đài phát thanh chờ anh, được không? ”
“ Được!”
Nghiêm Tượng và lão Tiêu đang đứng trong góc với vẻ mặt nghiêm túc.
Lão Tiêu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tự trách: “Tôi đã tự trách mình những năm nay chưa từng liên lạc với anh ấy.”
Nghiêm Tượng hai tay đút túi, đầu hơi cúi xuống: “Có một năm, anh ấy gọi điện thoại cho tôi nói anh ấy định lên thành phố làm việc, tôi nói có việc gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi, chắc là một năm trước khi anh ấy bị tai nạn, sau này tôi gọi điện cho anh ấy không được. Tôi còn tưởng rằng anh ấy đổi số điện thoại, trong lòng vẫn là trách cứ, đổi số còn không có nói cho tôi biết.”
Nghiêm Tượng suy nghĩ một hồi: “Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?” Ông tự giễu cười: “Chúng ta làm bạn kiểu gì không biết? Trong nhiều năm qua, còn không biết rằng anh ấy đã chết!”
“Bố, chú Nghiêm.”
Hai người đàn ông quay lại cùng một lúc.
“Con đi trước được không?” Cô biết đi về sớm thì không hay lắm.
Lão Tiêu hỏi, “Đi gặp Hứa Gia Ngôn?”
“Vâng.” Tiêu Nhược nắm lấy váy và nhìn Nghiêm Tượng.
Nghiêm Tượng nói trước lão Tiêu: “Đi đi.”
“Cảm ơn chú Nghiêm.” cô quay sang lão Tiêu nói, “Vậy bố chờ con đi rồi hãy nói với mẹ nha.”
“Bố biết rồi.”
Phan Vân lúc này đang khoe khoang với đám phu nhân nhà giàu, cái trâm cài áo Tiêu Nhược mới tặng bà.
“Đại Vân, chiếc trâm này của chị là cái đã xuất hiện trong cuộc đấu giá Long Tuyền lần trước, đúng không?”
Phan Vân cười rất tươi: “Ồ, tôi không biết, nó là do con gái của tôi tặng.”
“Tiêu Nhược nhà chị thật có mắt nhìn.”
“Tôi nghe lão Hứa nhà tôi nói Tiêu Nhược mới trúng thầu một dự án phát triển du lịch ở thành phố kế bên.”
Phan Vân tiếp tục nở một nụ cười bẽn lẽn: “Lão Tiêu và tôi bây giờ không bận tâm nhiều đến chuyện ở công ty nữa, bây giờ tùy con bé quyết định hết.”
“Tương lai ai lấy được Nhược Nhược nhà chị cũng thật là may mắn.”
“À tôi nghe nói Nhược Nhược và con trai thứ của tập đoàn Thiệu thị đang quen nhau là thật hay giả?”
Phan Vân vội vàng xua tay: “Không không”, bà giải thích: “Con bé nhà tôi yêu ai thì Lão Tiêu và tôi không quan tâm. Chỉ cần con bé thích là được.” Bà nói giống như người đã chia cắt Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn mấy hôm trước không phải là bà vậy.
“Chị hào phóng vậy, lỡ con bé tìm được một tiểu bạch kiểm, chị cũng để mặc sao?”
“Đúng vậy, chuyện hôn nhân đại sự, chị không thể có tính khí trẻ con, chúng ta là bố mẹ phải giúp bọn nhỏ kiểm tra.”
“Hay là tôi làm mai cho Nhược Nhược nhà chị nhé?”
Phan Vân lập tức ngắt lời: “Không cần.”
“Tại sao? Chị vẫn không tin vào mắt nhìn người của tôi?”
Phan Vân dừng lại vài giây nói đơn giản: “Nhược Nhược đã có bạn trai.”
Bốn năm quý phu nhân cùng lên tiếng: “Con nhà ai?”
Phan Vân nhấp ngụm sâm panh: “Chỉ là một người bình thường thôi.”
“Người bình thường?”
“Không phải chứ?”
“Con bé tốt như vậy, sao để con bé tìm một người bình thường? Ít nhất phải ngang tầm với con bé, đúng không?”
Phan Vân ngượng ngùng: “Chuyện của con bé tự nó lựa chọn, con bé thích là được. Hơn nữa, Nhược Nhược nhà tôi từ nhỏ đã quyết đoán, nhất định phải là người nó thích mới được.” Bà chợt nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Gia đình chúng tôi không thiếu tiền, miễn là đối xử tốt với con gái chúng tôi là được.”
Trước khi đi, Tiêu Nhược vào phòng vệ sinh, cô tình cờ nghe thấy--
“Đừng không biết tốt xấu, để cô vào cửa nhà họ Trương của tôi là đã cho hai mẹ con cô mặt mũi rồi. Muốn tôi cho cô vào công ty, đừng nghĩ lung tung, đừng tưởng rằng tôi không biết mẹ con hai người đang làm gì sau lưng tôi!”
Cho dù tôi không vào công ty, bà nghĩ con trai bà...”
Bang một tiếng
“Ngay cả khi bất động sản Hải Phong xuống dốc, tôi cũng không để cho hai mẹ con cô một xu nào đâu!”
“Vậy thì bà thật là hào phóng khi để con gái của người bà xem là hồ ly tinh, nuôi bên người nhiều năm như vậy.”
“Không nuôi ở dưới mi mắt thì sao giám sát nhất cử nhất động của cô?”
Tiêu Nhược nhướng mày nhìn bên ngoài cửa, haha cô không ngờ trước khi đi cô lại nghe thấy một cuộc trò chuyện thú vị như vậy, cô xoay người bước ra ngoài.
Tiếng giày cao gót so với lúc trước nặng nề hơn rất nhiều ...
Phía sau, Trương Thanh Thanh đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Tiêu Nhược dần dần khuất xa bóng lưng, ngón tay cong lên, nắm chặt