Một Tấc Tương Tư

Kẻ địch đến gần


trước sau

Ngày hôm sau, Tô Vân Lạc phát hiện bên cạnh Tả Khanh Từ có thêm một người.

Đó là một thanh niên hai mấy tuổi thanh tú, dáng người dong dỏng, trên người có một loại khí chất trưởng thành sau khi trải qua tôi luyện.

“Đây là Tần Trần, đã theo ta mấy năm.” Tả Khanh Từ giới thiệu, “Còn không bái kiến Tô cô nương.”

So với Bạch Mạch, Tần Trần trầm tính giỏi giang hơn, hắn xuất hiện rất đột ngột, Tả Khanh Từ cũng không giải thích rõ. Tô Vân Lạc chớp mắt, tay áo phất qua bàn trà, cả chiếc bàn bất ngờ bay lên.

Tần Trần nâng cổ tay nhấn xuống, chiếc bàn lập tức đứng vững nhưng không ngờ chén đĩa to nhỏ trên bàn nảy lên, ngay cả nước trà cũng ập vào mặt hắn. Mắt thấy những thứ này sắp đập vào người, Tần Trần chỉ phất nhẹ tay, kình lực lướt qua tạo thành những tiếng đinh đang, hơn mười món đồ giống như bị một bàn tay nắm chặt, nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn. Bạch Mạch vừa định khen hay thì xịch một tiếng, chiếc bàn sụp đổ, cả bàn chén đĩa đều vỡ nát, bột vụn rải đầy đất, chiếc bàn gãy mất ba chân, chỉ còn lại một cái chân đang lung lung bám vào tàn tích.

Đây là một trận đấu vô hình, Tần Trần thua một nước.

Đợi Tô Vân Lạc rời đi, Bạch Mạch nhăn nhó mặt mày, xả ra một bụng tức, “Rõ ràng là nàng ta cố ý khiến Tần Trần mất mặt!”

Tả Khanh Từ mỉm cười: “Tần Trần, ngươi thấy thế nào?”

Dù vừa bị nàng làm mất uy phong, Tần Trần vẫn bình tĩnh, nói, “Nàng vừa nhấc tay đã khiến chân bàn giòn xốp, nhưng đến cuối cùng kình lực ẩn bên trong mới phát ra khiến mọi thứ vỡ nát. Thuật khống chế kình lực vô cùng tinh diệu, nếu chính thức giao thủ với nhau, thuộc hạ không nắm chắc phần thắng.”

Nữ nhân kia lại có võ nghệ cao minh như vậy? Bạch Mạch nghe thấy thì ngạc nhiên vô cùng.

Nhớ lại những lời Bạch Mạch đã nói, Tần Trần cảm thấy hơi nghi ngờ: “Nàng thật sự là đồ đệ của Kiếm Ma? Dựa vào võ công của nàng có thể vang danh chính đạo, cần gì phải làm đi làm trộm.”

Tả Khanh Từ mỉm cười, “Ta cũng rất tò mò về chuyện này, nàng giấu kỹ như vậy, Chính Dương Cung cũng không nhắc đến chuyện Tô Tuyền còn có truyền nhân, rốt cuộc là vì sao?”

“Công tử xác định nàng an toàn?” Tần Trần không quan tâm những điều ấy, hắn chỉ muốn xác nhận việc này mà thôi.

Tả Khanh Từ tất nhiên hiểu rõ hắn đang hỏi gì: “Nàng rất cảnh giác với người quyền quý, sẽ không ngốc đến mức tuỳ tiện bị thu mua.”

Ngoại trừ bảo vật và Tô Tuyền, có lẽ nàng không quan tâm đến bất cứ người và chuyện nào khác.

Chuyến đi Phù Châu này đã định sẵn không được yên bình, Tần Trần tính toán một lát, nói, “Thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ công tử, nhưng trên đường đi rồng rắn lẫn lộn, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, công tử vẫn nên cẩn thận… “

“Không sao, ta đang hy vọng có chuyện xảy ra mới thú vị.” Tả Khanh Từ khẽ mỉm cười, khóe môi xuất hiện đường cong ranh mãnh nguy hiểm: “Huống chi yên bình quá mức thì làm sao thử được, có thêm một chút biến số mới cảm thấy tuyệt diệu.”

Gương mặt tuấn tú dạt dào hứng thú, giống như vừa mở khóa một trò chơi vô cùng thú vị.

Tần Trần ngẫm nghĩ một lúc lâu, chờ hoàn tất mọi chuyện trong tay mới đến chuồng ngựa tìm Bạch Mạch, hỏi thẳng, “Công tử có ý với nàng?”

Bạch Mạch đang chải lông cho ngựa, bàn tay chợt kéo mạnh một cái khiến tuấn mã suýt nữa quay đầu quyết tử với hắn, hắn nhanh chóng đè cổ ngựa, vỗ về trấn an nó, nhìn Tần Trần với vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Tần Trần nhận lấy bàn chải, cẩn thận chải lông bờm cho ngựa.

Bạch Mạch rảnh rỗi, dựa vào rào chắn nói, “Ta thấy bởi vì nàng ta có chút bản lĩnh nên công tử muốn thu phục để sai sử.”

Lực tay của Tần Trần ổn định, khiến con ngựa thoải mái lắc lắc cái đuôi dài, “Xem ra không chỉ như vậy.”

“Dù công tử có tâm tư cũng không có khả năng ưng ý nàng ta, huynh chưa thấy dáng vẻ của nàng ta ở Tây Vực đâu. Trông nàng ta còn lôi thôi hơn cả đàn ông, lại lầm lì hệt người câm, đâu có điểm nào giống nữ nhân.” Công tử hào hoa phong nhã và phi tặc chuyên làm việc xấu, trực giác của Bạch Mạch từ chối tất cả những liên tưởng mập mờ.

Tần Trần vuốt ve sống lưng ngựa, nói đúng trọng tâm, “Nàng là đồ đệ của Kiếm Ma, sẽ không dễ dàng khuất phục người khác.”

“Công tử là ai, với thủ đoạn của công tử có ai mà không thu phục được, hơn nữa đi theo công tử chẳng lẽ không tốt hơn làm trộm gấp trăm lần.” Bạch Mạch bước đến lấy một nắm cỏ khô cho ngựa ăn, hơi ngập ngừng: “Nhưng nàng ta không biết tốt xấu, tính tình lại quái đản, nói không chừng thực sự có vài phần phiền phức.”

Tần Trần vịn đùi ngựa kiểm tra móng ngựa, xem xét mức độ hư hỏng, “Không biết tốt xấu?”

“Mặc kệ người khác xem thường nàng ta thế nào, công tử vẫn luôn khách sáo với nàng ta, nhưng kết quả ở trong mắt nàng ta hình như cũng chẳng khác gì nhau, vừa vào quan đã chia đường mà đi, một lời chào qua loa cũng không có.” Khó có dịp trút ra những lời oán giận, Bạch Mạch kể qua vài chuyện, “Trước đó nàng ta bị thương nặng, nếu không phải y thuật của công tử siêu phàm, chỉ sợ đã không cứu được nàng ta. Thuốc dùng cũng là những loại thượng đẳng nhưng không thấy nàng ta cảm kích tí nào.”

Tần Trần đột nhiên cảm thấy hơi kì lạ, “Thế công tử có bất mãn không?”

Nhắc đến chuyện này Bạch Mạch liền xì khói, “Ai mà đoán được suy nghĩ của công tử.”

Vỗ vỗ mông ngựa, đuổi con ngựa đã kiểm tra sang một bên, Tần Trần không nói nhiều về chuyện này, “Chuyện này tạm thời bỏ qua đã, gần đây trên đường đi phải để ý hơn.”

Bạch Mạch lạnh lùng hừ một tiếng, “Còn không phải do bên kia giở trò quỷ sao, thật sự nghĩ công tử tốt tính vậy sao.”

“Cả triều đều biết rõ chuyện Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, khó tránh khỏi khơi dậy một số việc.” Tần Trần không kiểm tra ngựa nữa, cũng dựa vào một cây cột, “Có lẽ còn có nguyên nhân khác, Hầu gia đang suy nghĩ về hôn sự của công tử, trước khi đi ta đã bị ngài gọi đến, hỏi thăm xem công tử có người trong lòng không.”

Bạch Mạch hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, ngạc nhiên hỏi, “Huynh trả lời thế nào?”

Tần Trần nói rất bình tĩnh, “Trái tim công tử rộng lớn, thuộc hạ không biết nó hướng về ai.”

Bạch Mạch bật cười: “Câu này rất hay, Hầu gia nói sao?”

“Không có gì, ngài chỉ dặn ta bảo vệ tốt công tử.” Tần Trần nhớ đến những gì nhìn thấy ngày đó, “Sau khi trở về từ Thổ Hỏa La, công tử nổi danh như cồn, người chủ động nghị thân không ít. Ta thấy trong thư phòng của Hầu gia đã chất đống chân dung của không ít danh môn khuê tú Kim Lăng, nhưng với tính tình của công tử…”

Hắn im lặng không nói thêm gì nữa, Bạch Mạch đã hiểu, sầu lo hiếm thấy, “Những chuyện này ta và huynh há có thể tham dự vào, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này ở trước mặt công tử, công tử ghét nhất là người bên cạnh tự chủ trương. Huynh là người Hầu gia đưa cho công tử, khó tránh khỏi vâng lệnh của Hầu gia,
lần này chạy đến đây đã làm trái sự sắp xếp của công tử, cũng may gần đây tâm trạng của công tử không tệ mới không trách phạt huynh, lần sau thì khó nói.”

Tần Trần trầm mặc, rất lâu sau mới gật đầu đồng ý.

Mũi tuấn mã phát ra những tiếng phì phì, xua đuổi muỗi bay quanh mình. Muỗi bay dưới ánh đèn mờ tối, lướt qua lan can chuồng ngựa, bay vào bầu trời đêm. Trên đỉnh chuồng ngựa có một cái bóng im lìm, cái bóng bỗng vươn tay chụp muỗi, đầu ngón tay thon mảnh dường như mang theo kình lực vô hình, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng dù có làm thế nào con muỗi cũng không bay ra được.

Con muỗi hoảng sợ bay lung tung, đột nhiên cái tay kia buông lỏng, nó lấy lại được tự do, lập tức bay không ngừng nghỉ về phía bầu trời đêm vô tận.

Canh ba đêm khuya, không gian tĩnh lặng như tờ, cửa sổ mở một nửa đón gió đêm và hơi lạnh, cũng thuận tiện đón luôn một vị khách không mời mà đến.

Dưới ánh trăng mông lung, một con nhện to cỡ lòng bàn tay lặng lẽ bò vào phòng. Người nó đầy lông đen, trên lưng là hoa văn mặt người màu trắng, nó bò men theo tường chui qua song cửa sổ vào trong. Con nhện nằm im trên nền đất một lúc, những sợi lông tơ hơi rung rung, dường như nó bị cái gì đó bắt được, mấy cái chân dài giương cao.

Lúc Tô Vân Lạc nhìn thấy thì con nhện đã chết nhưng bộ lông xù trên người nó vẫn khiến người ta sợ hãi, nó chỉ nằm cách giường vẻn vẹn ba bước chân, đủ để tạo thành mối nguy hiểm.

Tả Khanh Từ vừa gặp nguy hiểm vì độc vật xâm nhập đã ăn sáng, tinh thần thoải mái nói, “Đây là con vật Tần Trần nhìn thấy đêm qua, hình như nó không phải là côn trùng vùng này, Vân Lạc có biết lai lịch của nó không?”

“Hình như là Nam Cương… ” Tô Vân Lạc nói mấy chữ thì dừng lại, trầm mặc chớp mắt rồi bảo chàng, “Có lẽ ta nhìn lầm, người võ lâm ở Phù Châu quá nhiều, khó đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chi bằng công tử hãy quay về Kim Lăng.”

“Dù ta vô dụng, cũng không đến nỗi bị một con nhện dọa đến mức phải quay về.” Tả Khanh Từ cũng không truy hỏi, mỉm cười nói, “Chẳng lẽ Vân Lạc e ngại con đường phía trước nên không muốn làm bạn với ta nữa?”

Bạch Mạch nhìn nàng, ánh mắt mang theo trách cứ.

Tô Vân Lạc không trả lời mà hỏi lại, “Công tử có từng kết thù hoặc là có lỗi với ai không?”

Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười, dáng vẻ ngạo mạn không thèm để tâm: “Thứ cho ta thực sự không thể nghĩ ra, ai sẽ đi làm khó một người vô năng như ta.”

Nếu chàng không muốn nói rõ thì Tô Vân Lạc cũng không nhiều lời, “Gần đây nhớ để ý cửa ra vào và cửa sổ, mùa hè nóng ẩm, thường xuất hiện rắn, chuột, côn trùng và kiến.”

Rõ ràng là có người cố ý nuôi dưỡng nhện độc, nàng lại qua loa cho xong chuyện, cơn tức giận trào lên, dồn nén trong cổ Bạch Mạch, thế mà Tả Khanh Từ lại cười, “Nàng nói không sai, đáng tiếc ta không thể so với người mang bảo vật Khước Tà Châu như Vân Lạc, muốn tránh cũng không tránh khỏi.”

Đây có lẽ là một câu nói đùa, nhưng lọt vào tai nàng lại mang theo ý nghĩa khác, Tô Vân Lạc ngập ngừng, “Hạt châu còn hữu dụng với ta, không thể cho công tử.”

“Khước Tà Châu là bảo vật của Vân Lạc, sao ta dám mơ tưởng.” Tả Khanh Từ nhẹ giọng, ngữ điệu mang theo nét mập mờ, “Nhưng nếu có Vân Lạc kề bên làm bạn, có lẽ ta sẽ được hưởng sái tác dụng bách độc bất xâm của bảo châu.”

Giọng nói hài hước cám dỗ vô cùng, từng chữ từng chữ đều hàm chứa ba phần trêu chọc, không hiểu sao vành tai của Tô Vân Lạc đột nhiên ngưa ngứa, nàng vô thức xoa tai, trả lời cộc lốc, “Công tử có hộ vệ, hắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, không cần đến cái này.”

Tả Khanh Từ nửa thật nửa giả trêu đùa, “Lời này của nàng khiến ta thấy tổn thương. Thì ra hộ vệ vừa đến, sinh tử của ta đã không còn liên quan đến Vân Lạc.”

Tô Vân Lạc đâu phải đối thủ của chàng, bị chàng nói vậy thì nhất thời á khẩu.

Tia sáng trong đôi mắt phượng nhàn nhạt lưu chuyển, ẩn chứa ý cười vừa khiến trái tim người khác loạn nhịp vừa mơ hồ khó hiểu, “Ta cứ nghĩ là chúng ta quen biết lâu ngày, từng giúp đỡ nhau vài lần, cũng có thể xem là bạn. Vân Lạc cảm thấy thế nào?”

Biết rõ chàng đang trêu đùa mình, nàng vẫn không nhịn được sờ tai, nhìn sang chỗ khác.

“Chẳng lẽ ta đã làm gì khiến Vân Lạc không thích?” Ý cười trên môi Tả Khanh Từ sâu hơn, âm điệu phát ra càng thêm mềm mại, giống như đang nỉ non bịn rịn.

Ngay cả lông tơ trên gáy Tô Vân Lạc cũng dựng thẳng lên, nàng lùi lại hai bước, rặn ra một câu, “Chuyện này hơi kỳ lạ, ta ra ngoài xem xét một vòng.”

Nàng đi rất nhanh khiến Bạch Mạch hoa mắt, hắn ngẩn người nhìn cửa sổ trống không, thậm chí không hiểu sao lại sinh ra giận dữ, “Sao đột nhiên nàng ta lại chạy? Có phải nàng ta thấy con đường phía trước hung hiểm nên viện cớ bỏ chạy không? Uổng cho công tử khám bệnh sắc thuốc, dốc lòng thiện đãi nàng ta, thế mà vừa có chuyện khó khăn nàng ta đã lẩn nhanh hơn thỏ. Đồ vô tình vô nghĩa này… “

Tần Trần thu dọn xác nhện, liếc qua Bạch Mạch, lại liếc nhìn chủ nhân.

Khóe môi Tả Khanh Từ cong lên, gương mặt thấp thoáng nét cười, vừa nhìn đã biết tâm trạng của chàng đang rất tốt.

Cứ nhìn hàng mi cong cong và đôi mắt long lanh ấy là hiểu, dù trên mặt chàng không tỏ ra bất thường, nhưng vẫn có nơi để lộ chút cảm xúc.

Vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo nhiễm màu son trông đáng yêu vô cùng.

Hết chương 33.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện