Ân Trường Ca đứng dưới đài thì nổi giận đùng đùng, nhưng khi lên đài thì lặng lẽ tựa vực sâu.
Khinh Ly Kiếm nằm trong tay hắn phát ra những tiếng ong ong, nó đang chấn động vì sát khí, dường như thần binh cũng biết tức giận.
Đồ Thần Hưu Vi tiến lên trước một bước, lệ khí quanh người khiến gương mặt càng thêm hung ác, trường liêm đen nhánh từ giữa không trung bổ xuống, một luồng sáng chẳng lành lướt qua, “Người Chính Dương Cung? Rất tốt.”
Bóng liêm màu đen nặng nè như quả núi đè xuống, lại không dập tắt được hào quang của Khinh Ly.
Nếu như Toái Hồn Liêm là vũ khí hủy thiên diệt địa thì Khinh Ly Kiếm chính là cánh chim hồng nhạn lướt qua bùn tuyết. Ba mươi sáu đường di chuyển, bốn mươi chín chiêu thức biến ảo, kiếm rít bên tai không ngừng, kiếm khí tản ra dày đặc như tuyết bay, bao phủ quanh kẻ địch. Đồ Thần đã đánh sáu trận trong hai ngày, Ân Trường Ca là đối thủ đầu tiên dùng thế công ép ông ta phải phòng thủ, quần hùng dưới đài nhìn không chớp mắt.
Ánh kiếm hỗn loạn, kiếm khí xâm nhập vào da thịt, xen lẫn kiếm võng dày đặc giống như một đóa hoa kiếm nở rộ, ép Hưu Vi lùi lại từng bước, một chiêu kiếm xuyên qua tâm đóa hoa, mang theo kình phong lao thẳng về phía mi tâm của Hưu Vi, mắt thấy kiếm đã đâm trúng thì trường liêm màu đen đột nhiên quét qua, vừa nặng nề vừa mau lẹ như gió, mũi kiếm bị lưỡi liêm đánh bật ra, chấn động kêu leng keng, lệch hẳn ra ngoài.
Nếu là vũ khí bình thường thì lúc này ắt đã bị gãy thành hai nửa, nhưng Khinh Ly cũng nằm trong Tứ đại thần binh nên chỉ phát ra tiếng ong ong, thân kiếm vẫn hoàn hảo như cũ.
Trường liêm mang theo sức lực hủy diệt, Ân Trường Ca bị kình lực quét trúng, chân khí đảo lộn, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu. Nếu hắn phun ra có lẽ còn có thể giảm bớt thương thế, nhưng hắn một lòng khiêu chiến, cứng rắn nuốt xuống, lục phủ ngũ tạng khó chịu vô cùng.
“Chính Dương Thiên Đạo Cửu Thế, ta nằm mơ cũng muốn phá được mấy chiêu này.” Áp lực đáng sợ bỗng nhiên biến mất, Hưu Vi cười lạnh lẽo, “Hôm nay ta sẽ lấy mạng người để tế liêm!”
Trong lòng Ân Trường Ca xuất hiện cảm giác kỳ dị, bóng liêm mang theo kình phong khiến hắn mất đi thính giác, không gian yên tĩnh tựa như một tòa nhà bỏ không, trường liêm nặng nề nằm trong tay Hưu Vi lại nhẹ nhàng như một chiếc lá khô, nhưng ngang ngược và đáng sợ vô cùng.
Hắn không biết năm đó sư thúc Tô Tuyền chiến thắng kẻ địch đáng sợ này như thế nào, hắn hít sâu một hơi, tay cầm kiếm chuyển sang một tư thế quái dị, Khinh Ly lóe lên những tia sáng tựa hạt sương, vẽ ra một đường kiếm.
Thiên đạo vô thường, Thiên tâm hữu hám.
(Đạo trời luôn thay đổi, lòng có cảm thấy hối tiếc)Từ biệt những đường kiếm nhanh chóng trước đó, đây là một kiếm chậm nhất của Ân Trường Ca, thân kiếm mờ mịt như sương, không nhìn rõ hình dáng nhưng ẩn trong đó là sấm sét rền vang.
Trước kia Hưu Vi chưa từng tốn sức đến vậy, lưỡi liêm màu đen dường như bị Khinh Ly hút lấy, chệch khỏi quỹ đạo đánh tới, ông ta quát to, nhấn cổ tay đánh ra một đòn, lưỡi liêm va chạm với ánh kiếm phát ra tiếng keng vang dội. Chiêu này đã từng đánh gãy vô số binh khí của người trong võ lâm, nhưng lúc này lại như đá chìm đáy biển, sức mạnh hoàn toàn biến mất. Trong chốc lát mũi kiếm của Ân Trường Ca rung rung, tuôn ra chín mũi nhọn, giống như sao băng phá tan bóng liêm, từ cực chậm đến cực nhanh, gần như chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Mắt thấy Hưu Vi khó mà ứng đối thì ông ta đột nhiên tức giận quát lớn, lưỡi liêm bỗng phân làm hai, uốn cong với góc độ không thể tưởng tượng nổi, đâm thẳng vào xương sườn Ân Trường Ca, chấn động quá lớn khiến người hắn bay lên, rơi thẳng xuống dưới đài đấu kiếm.
Ân Trường Ca không cảm thấy đau đớn, tất cả đều nhẹ tựa lông hồng, chỉ một thoáng sau, cảm giác nặng nề bỗng ập đến, nửa người hắn như bị đâm vỡ nát, hắn không còn khống chế được cơ thể của chính mình.
Chẳng ai ngờ lưỡi liêm màu đen có thể có biến đổi như thế, mọi người đều ngạc nhiên hô lên, Thẩm Mạn Thanh đỡ Ân Trường Ca, cẩn thận như đang nâng một bảo vật dễ vỡ. Mắt nàng đỏ hồng, không nén được run rẩy, một cánh tay đỡ eo của hắn. Nếu không phải góc độ hạn chế, Đồ Thần không thể dốc toàn lực thì chỉ sợ của Ân Trường Ca đã mất mạng. Dù như vậy thì xương sườn của hắn cũng gãy thành vài khúc, vết thương bị kình khí xé rách, máu thịt be bét, nàng run rẩy rắc thuốc bột vào nhưng không cầm được máu.
“Sư tỷ…” Ân Trường Ca muốn an ủi, nhưng giọng nói yếu ớt mỏng manh như cánh ve.
Đây là trận đánh thảm hại nhất của Ân Trường Ca, một trong Thiên Đô Song Bích, cũng là lần đầu tiên tinh anh của Chính Dương Cung bị đánh bay
khỏi đài đấu kiếm.
Khinh Ly Kiếm rơi trên đài, cô độc tựa như hoa tuyết.
Hưu Vi sải bước đến gần, nhặt thanh kiếm ngày xưa vô địch lên, nhổ vào thân kiếm một ngụm nước bọt rồi cười sằng sặc như điên.
Đồng thời bị kích động đỏ mắt, còn có một đôi mắt khác ở trong lều vải.
Tả Khanh Từ lập tức mở miệng: “Yến Quy Hồng đang ở dưới đài, nếu nàng ra tay sẽ không thoát thân được.”
Tô Vân Lạc giống như không nghe thấy gì, đầu óc nàng đã bị Kiếm Đài chiếm cứ, lông mày và lông mi nghiêm túc như bị đóng băng, ngưng tụ thành sát ý kinh người, ba phần lạnh lẽo, bảy phần chết chóc.
Tả Khanh Từ không ngăn cản, chàng biết mình ngăn không được, chỉ nói thêm một câu, “Một khi nàng chiến tử hoặc bị bắt, Tô Tuyền sẽ xong đời.”
Câu nói này khiến nàng liếc nhìn chàng, cái nhìn này bao hàm ngạc nhiên lẫn phòng bị, chần chừ và cố kỵ, cuối cùng tất cả đều bị ý chí chiến đấu dày đặc nuốt hết.
“Mặc cái này vào.” Tả Khanh Từ từ bỏ thuyết phục, cởi áo ngoài ra rồi cởi tiếp chiếc áo mỏng màu bạc, khoác lên người của nàng.
“Huyền Minh Giáp, đao tiễn lửa nước đều không thể phá hủy, nhưng đừng lấy cứng chọi cứng với Toái Hồn Liêm.” Tả Khanh Từ cài áo giúp nàng, nắm chặt đai lưng trên giáp mềm, sâu trong đôi mắt phượng phản chiếu hình bóng nho nhỏ của nàng, cuối cùng chàng nói, “Đừng chết.”
Vẻ mặt Tô Vân Lạc thoáng buông lỏng đôi chút, giống như là lần đầu tiên quen biết chàng, nàng khẽ gật đầu, “Ta sẽ trả lại cho ngươi, chăm sóc sư huynh giúp ta, đừng để hắn chết.”
Nói rồi nàng bay vút lên như chim cắt, nghĩa vô phản cố* nhìn người đứng trên đài.
Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bướcĐồ Thần đứng trên Kiếm Đài vẫn đang cười ha hả, bỗng có một bóng người đáp xuống mặt đất đầy máu tanh, nhẹ như lông vũ cũng chẳng ngại bẩn thỉu.
Một bộ váy ngắn màu hồng nhạt, bên ngoài là một chiếc áo màu bạc mềm mại, làm nổi bật thân hình mảnh mai, dù lớp sa đã che đi nửa gương mặt thì vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sâu và hàng mi thanh tú, da tuyết tóc mây, đúng là một Hồ cơ trẻ tuổi.
Một thoáng yên tĩnh trôi qua, dưới đài bàn tán sôi nổi.
“Hồ cơ?” Đồ Thần hơi lắc đầu, cổ phát ra âm thanh vang giòn, ông ta cười dữ tợn, chậm rãi dò xét, “Đây là ca cơ của quán rượu nhà ai không được quản giáo nghiêm, lại trốn đến đây?”
Nhìn Hồ cơ có vẻ không hợp với Kiếm Đài đầy máu tanh, nhưng thân pháp thì không thể xem thường. Dù Đồ Thần ăn nói khinh miệt nhưng đã tập trung toàn bộ tinh thần để ứng đối, ông ta ném Khinh Ly kiếm, tay cầm lưỡi liêm đã nổi gân, tụ lực đợi tấn công.
Tô Vân Lạc không nói lời nào, nàng dậm chân bay vút người tấn công trực diện.
Thẩm Mạn Thanh đang cầm máu giúp Ân Trường Ca, không rảnh bận tâm đến chuyện xảy ra trên đài, mãi đến khi những câu Hồ cơ ầm ĩ phát ra từ đám người lọt vào tai, nàng mới ngẩng đầu nhìn xem, sau đó hoàn toàn ngây ngẩn.
“Sư tỷ…” Ân Trường Ca ở trong ngực cũng nghe thấy, bắt lấy tay của nàng, giọng nói suy yếu gần như không nghe rõ, “Là nàng… dìu đệ, đệ muốn nhìn…”
Thẩm Mạn Thanh lấy lại tinh thần, chớp mắt xua tan sương mù trong mắt, giọng nói không nén được nghẹn ngào, “Đừng nhúc nhích, đệ bị thương rất nặng, liễm khí tĩnh tâm, đừng tiêu hao sức lực.”
“Sư tỷ…”
Một bàn tay trắng trẻo thon dài đè lên người Ân Trường Ca thay nàng, mặt Tả Khanh Từ không có một nụ cười, lời nói kỳ lạ nhưng khiến người ta cảm thấy yên tâm, “Bạch Mạch hơ châm nhỏ rồi phong bế mạch máu ở eo, Tần Trần cho Ân huynh ăn một viên Thiên Tâm Đảm, rồi lấy Tử Ngọc Cao, Hồi Sinh Tán thoa ngoài da. Vết thương vẫn có thể cứu được, Thẩm cô nương chớ lo lắng.”
Thẩm Mạn Thanh đột nhiên trào nước mắt.
Tả Khanh Từ không nhìn nàng ta, chàng nhìn chằm chằm bóng người mặc áo trắng đứng trên đài, nàng đang di chuyển giữa ánh liêm đen nhánh dày đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi.
Hết chương 49.