Hàn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng là trời đã sáng rồi."
Về đến chung cư là lúc mặt trời gần lên tới đỉnh đầu, Hàn Dung vội vàng rửa mặt rồi chui vào ổ chăn, không quên cảm thán một câu "tiền thật khó kiếm" rồi nhắm mắt đi gặp Chu Công, trong lúc mơ màng ngủ thì bị Quý Diên lay một cái, nghe thấy hắn nói: "Ăn gì đã rồi ngủ tiếp."
Hàn Dung làu bàu: "Không ăn, không đói.", miệng lập tức bị đút một thìa cháo trắng.
Bình thường Quý Diên rất nghe lời anh, chỉ riêng chuyện ăn cơm là nhất quyết không nhường nhịn, bất kể Hàn Dung ngủ say cỡ nào, nhất định phải lôi anh dậy ăn mấy miếng.
Vốn dĩ tính tình của Hàn Dung cũng không tốt lắm, bây giờ lại đang mệt phờ cả người, khí nóng lập tức bốc lên, vung tay hất tay đối phương ra.
"Choang —"
Một tiếng động cực kỳ chói tai, bát cháo bị văng đi, vỡ tan tành.
Lần này Hàn Dung hoàn toàn tỉnh ngủ, bật người ngồi dậy, sắc mặt đen thui, tức giận nhìn đối phương, bộ dạng như sắp đánh nhau.
Quý Diên dịu dàng mỉm cười, khom lưng ôm lấy Hàn Dung, cúi đầu hôn lên má anh một cái, nói: "Ra phòng khách ăn nhé? Cho nóng."
Hắn bế Hàn Dung đặt lên ghế sô pha, bưng lại một bát cháo khác tới, để xuống bàn trà, sau đó về phòng ngủ quét tước dọn dẹp, từ đầu tới cuối hoàn toàn không có thái độ muốn cãi nhau với Hàn Dung.
Người này không biết tức giận là gì à?
Hàn Dung không thể không nhớ tới mỗi lần mình cãi nhau với Trần Sanh, đều là kiểu kinh thiên động địa, đánh nhau tơi bời, cuối cùng đối phương mặt mũi bầm dập đầu hàng mà chấm dứt.
Từ trước đến nay anh không hề cảm thấy yêu một người tức là phải thay đổi chính mình, Trần Sanh cũng vậy.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ không thể tiến xa hơn?
Một lúc sau, Quý Diên xách túi rác ra ném vào thùng rác dưới bếp, hắn rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Dung: "Mỗi lần em rời giường thật ghê gớm, rõ ràng người sai là em, vậy mà thái độ cứ như người đúng." Hắn thở dài, hôn lên trán Hàn Dung, "Nhưng mà tôi thích như vậy, đúng là điên rồi nên mới thích em."
"Ngu ngốc." Hàn Dung trợn mắt mắng, tay vô thức xúc một thìa cháo nhét vào miệng.
Ơ, thật ngọt.
"Anh bỏ thêm đường vào à?"
"Không thích hả?" Quý Diên nói, "Quê em thường hay ăn ngọt mà."
Hàn Dung không thèm hỏi đối phương tại sao lại biết quê mình ở đâu, ăn cháo xong, máu chảy ùa hết về phía dạ dày để tăng cường tiêu hóa, cơn buồn ngủ lại dâng lên, Hàn Dung ngáp dài, vươn tay về phía Quý Diên.
Đối phương lập tức hiểu ý, bế anh về phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt anh lên giường rồi đắp chăn cho anh.
"Ngủ đi, bé cưng của anh."
Hàn Dung muốn nói sến kinh nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ ập tới như vũ bão, hoàn toàn rơi vào mộng đẹp.
Hàn Dung đi xuyên qua một hành lang thật dài, đẩy cánh cửa cuối cùng.
Bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ, hoa thơm chim hót, anh cảm thấy thật kỳ lạ, chậm rãi đi ra ngoài.
Đi một đoạn thì nhìn thấy một khu vườn nhỏ, gần mấy bụi hoa có đặt một cái xích đu, một thiếu niên dương quang đang ngồi trên đó, khuôn mặt giống anh như đúc.
"Cậu có thể đối xử với Quý Diên tốt hơn một chút không hả? Tôi nhìn mà tức giận."
Hàn Dung nhăn mày, "Vì sao tôi phải đối xử tử tế với đối tượng ngoại tình của bạn trai cũ?"
"Sao cậu biết lúc Quý Diên quen Trần Sanh cũng sẽ biết đối phương đã có người yêu? Làm gì có người đàn ông nào ra ngoài ăn vụng còn công khai mình là hoa có chủ chứ?! Em ấy vô tội mà, tự nhiên lại đi thích người yêu của đối tượng tình một đêm."
"Tôi bị anh ta thích, người vô tội phải là tôi mới đúng chứ nhỉ?"
Người kia bật cười, "Cậu sẽ phải tiêu tiền nếu muốn mua một cây gậy massage, còn đây là hoàn toàn miễn phí.
Em ấy đẹp trai, kỹ thuật tốt, nấu ăn ngon, đốt đèn lồng khắp thành phố này cũng không tìm nổi người thứ hai.
Vì sao cậu lại không thể thử một lần?"
"Thử cái gì?"
"Yêu đương đó!! Nếu không sao cậu không đuổi em ấy đi? Để em ấy ở trong nhà làm bảo mẫu à?"
Hàn Dung phản bác: "Tôi không có xem anh ta là bảo mẫu."
Người ngồi trên xích đu cười hỏi: "Vậy cậu đang coi người ta là cái gì? Hình thức sống chung hiện tại của hai người bây giờ có khác gì người yêu đâu?"
Hàn Dung ngẩn người.
Anh cẩn thận hồi tưởng lại, mình và Quý Diên cùng nhau đi mua đồ ăn, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau xem TV, cùng nhau ngủ, ngoại trừ đăng ký kết hôn ra thì giống hệt một cặp vợ chồng bình thường.
Hàn Dung hậu tri hậu giác nhận ra, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông da mặt cực dày tiếp cận anh, dần dần dung nhập vào trong cuộc sống của anh, chậm rãi đào một cái hố chờ anh nhảy xuống.
Dưới đáy hố rốt cuộc có cái gì? Là xương trắng của những con mồi giống như Trần Sanh, hay là một mảnh đất trồng những bông hoa hồng xinh đẹp?
"Nhảy xuống mới biết được." Thiếu niên lười biếng nói, "Cậu đâu phải là người nhát gan, hiện tại cũng đâu còn sợ phải mất thứ gì? Người yêu cậu nhất sớm đã không còn trên đời này nữa rồi."
Bỗng nhiên một cơn đau đầu ập tới, Hàn Dung theo phản xạ ôm lấy đầu mình.
Hình như anh đã mất đi một món đồ rất quan trọng, nhưng cố thế nào cũng không nhớ nổi nó là gì.
"Aaaa!!"
Hàn Dung bừng tỉnh, thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt, cảm nhận từng cơn đau từ ngực truyền đến.
Hốc mắt anh vô thức nóng lên, nước mắt trào ra, sắp sửa rơi xuống, nhưng anh lại không thể hiểu nổi tại sao mình lại đau lòng như vậy.
Quý Diên nghe thấy tiếng động, vội vã mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy bộ dạng của Hàn Dung, hắn hoảng sợ ngồi xuống giường, ôm anh vào lòng, quan tâm hỏi: "Sao vậy cục cưng?"
Cổ họng Hàn Dung nghẹn ứ, không biết nói gì, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Quý Diên càng căng thẳng, vội vàng cúi xuống hôn lên khóe mắt Hàn Dung, "Làm sao vậy? Nói cho tôi biết được không?"
Hàn Dung mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp sáng ngời hiện giờ chỉ còn lại một mảnh mê muội và bất lực, lẩm bẩm nói: "Ngực đau quá..."
"Tôi xoa cho em." Quý Diên vươn tay massage nhẹ nhàng lên ngực Hàn Dung, thầm thì nói: "Ngoan nào, không khóc nữa."
Hàn Dung ôm lấy Quý Diên, vùi đầu vào lòng hắn.
Một lát sau, một giọng nói rầu rĩ truyền tới: "Anh thích tôi phải không?"
"Ừ." Quý Diên trả lời không chút do dự, nghe thấy Hàn Dung nói tiếp: "Vậy thì chúng ta hẹn hò đi."
Quý Diên nhìn thấy sắc mặt của Hàn Dung đã khôi phục lại bình thường, vui vẻ cười nói: "Được.
Từ nay về sau, tôi chính là bạn trai của em."
"Ừm." Hàn Dung đáp.
Quý Diên vuốt ve má Hàn Dung, nghiêm túc nói: "Vậy thì em không được trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nữa."
Hàn Dung vô tội nói: "Em nào có?"
Quý Diên nhỏ giọng: "Cách xa tên lễ tân ở quán bar kia một chút.
Mỗi lần nhìn thấy hai người nói chuyện là tôi ghen, chỉ muốn túm cổ tên đó ném xuống biển làm mồi cho cá mập."
Hàn Dung: "Mấy hôm trước anh còn thề là sẽ không vì em mà vi phạm pháp luật."
Quý Diên: "Cho nên tôi đang khống chế rồi đấy, nhỡ đâu một ngày nào đó lại không chịu nổi kích thích rồi mất khống chế.
Được rồi, nói cho tôi biết vừa rồi vì sao em lại khóc?"
Hàn Dung nói lung tung: "Mơ thấy anh chết! Cảnh sát còn tưởng là em giết!"
Quý Diên cười, "Tôi chết thì lấy ai chăm sóc em? Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ sống lâu hơn em.
Chờ đến khi tóc em bạc trắng, tôi nhìn em yên bình nhắm mắt rồi mới đi theo em, được không?"
"Hừ! Ai muốn sống cùng anh tới già chứ!"
*
Sau khi tan họp ở Cục cảnh sát, Nguyên Phi căn cứ vào tư liệu, tìm được thông tin về giáo viên chủ nhiệm cấp hai của Lý Nguyệt Nhiên.
Cô giáo này đã về hưu, đang sống ở một khu chung cư cao cấp an dưỡng tuổi già.
Sau khi nói ra mục đích tới gặp, đối phương kinh ngạc hỏi: "Đứa trẻ đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không ạ.
Chúng cháu đang điều tra một vụ án, cần thêm một ít thông tin.
Xin hỏi Lý Nguyệt Nhiên hồi học sinh là người như thế nào vậy ạ?"
Chủ nhiệm lớp nhớ lại, nói: "Nó là kiểu người hướng nội, thích yên tĩnh, không có bạn bè gì, thành tích học tập không tồi.
Nếu không xảy ra chuyện kia thì có thể thi được vào một trường cấp ba tốt."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Năm lớp 8, nó trà trộn vào kí túc xá nữ, trộm nội y của nữ sinh.
Sau đó chuyện này bị phanh phui, nhà trường cân nhắc đến việc nó đang ở thời kỳ quan trọng, sắp thi lên cấp ba nên không làm ầm ĩ, muốn một điều nhịn chín điều lành.
Nhưng bên kí túc xá nam sinh lại đi kể lung tung hết ra ngoài, vì vậy mà Lý Nguyệt Nhiên đã bị trả thù."
"Trả thù?" Nguyên Phi quan sát sắc mặt của chủ nhiệm lớp, hỏi: "Là kiểu bạo lực học đường ấy ạ?"
Cô giáo thở dài, "Các giáo viên cũng từng ngăn cản, từng răn dạy, nhưng không cấm được triệt để, hơn nữa, Lý Nguyệt Nhiên còn mặc đồ trộm được lên người mình, càng làm cho những nam sinh khác chán ghét hơn."
Nguyên Phi hỏi tiếp: "Cô có xác định nội y là do Lý Nguyệt Nhiên trộm không?"
Chủ nhiệm lớp gật đầu, "Có người tận mắt nhìn thấy."
"Ai?"
"Bàng Hà.
Bạn cùng phòng kí túc của Lý Nguyệt Nhiên."
"Cô có biết Bàng Hà đang sống ở đâu không?"
"Sau khi kết thúc kì thi lên cấp ba không lâu, nó gặp tai nạn xe cộ, chết rồi.
Cũng là một đứa trẻ xinh đẹp, thật đáng tiếc." Chủ nhiệm lớp lấy ra một tập album ảnh, vuốt ve ảnh chụp, "Chúng nó là khóa cuối cùng cô làm chủ nhiệm lớp nên có ấn tượng rất sâu."
Trong ảnh chụp, Lý Nguyệt Nhiên rất cao, đứng ở hàng cuối cùng, không khác gì hạc trong bầy gà, bởi vậy mà Nguyên Phi chỉ cần nhìn sơ đã nhận ra.
Tầm mắt của Lý Nguyệt Nhiên không nhìn thẳng vào máy ảnh mà hơi nhìn xuống, có vẻ như đang nhìn nam sinh đứng hàng trước.
Chủ nhiệm lớp chỉ vào người kia, nói: "Đây chính là Bàng Hà.
Nó cũng là một đứa trẻ số khổ.
Năm mẹ nó sinh nó, vì xuất huyết nhiều mà qua đời, sau đó không lâu ba nó cũng mắc bệnh nan y rồi chết, nó được chú mang về nuôi."
"Cô có cách thức liên lạc với chú của Bàng Hà không?"
"Nhiều năm như vậy rồi, cô không còn.
Nhưng mà cô nhớ ông ấy làm quản lý ở một công ty lớn, hình như là công ty XX, tên là Bàng Đại Hải."
Nguyên Phi nhanh chóng lấy ảnh chụp của Bàng Đại Hải ra cho