Không có giới hạn.
Mặc kệ anh ấy có nói như thế nào, Tư Hải Minh quyết tâm không cho Cố Mạnh sống yên ổn.
Sau khi nghe xong một lần, Tư Hải Minh tắt đi. Mở album ảnh của anh, một tay gối lên gáy, nhìn ảnh cưới của anh và Anh Thy trong album, còn có chụp cuộc sống của Anh Thy, ánh mắt sâu sắc lại dịu dàng.
Cô gái mình yêu ở ngay ngôi nhà đối diện, nhưng chẳng thể làm gì được, loại quanh co đến mức ngứa ngáy trong lòng này khiến anh không hề buồn ngủ chút nào.
Trong lòng Tư Hải Minh suy nghĩ rất nhiều, hơi nhíu mày, mở điện thoại ra nhắn tin cho Để Anh Thy. Lúc này, hẳn là cô đang tắm…
Để Anh Thy vừa tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động đặt trêи bàn vang lên.
Tiếng chuông của tin nhắn.
Cô đi tới, cầm điện thoại di động lên, phát hiện là Tư Hải Minh gửi tin nhắn đến.
Anh làm gì vậy? Chẳng phải ở ngay cửa đối diện sao? Gửi tin nhắn vui lắm à?
Để Anh Thy không nói gì mở tin nhắn, Tự Hải Minh gửi đến một câu: Chỗ anh có bản ghi âm mà Chương Vĩ gửi đến, có muốn nghe không?
Để Anh Thy hơi suy nghĩ, ghi âm của chương Vĩ sao? Ghi âm gì cơ? Phản ứng đầu tiên của cô là có thể sẽ liên quan đến Cố Mạnh.
Ngay bây giờ đến đó sao?
Trước đây còn quay về, bây giờ đã ở ngay đối diện rồi, anh càng ngày càng được voi đòi tiên!
Nhưng mà, Tư Hải Minh sẽ không đùa giỡn cô đấy chứ?
Không đâu, nếu đùa giỡn cô trắng trợn, cô sẽ tức giận, có cho anh cũng không dám! Muộn thế này rồi còn muốn sang đó có phần không tiện lắm, nhưng chẳng lẽ phải đợi đến sáng sớm ngày mai sao?
Cô rất muốn biết Chương Vĩ gửi đến bản ghi âm gì… Để Anh Thy cân nhắc một lát, trả lời: Liên quan đến chuyện gì?
Tư Hải Minh: Cổ Mạnh.
Đế Anh Thy không nói gì, anh không thể nói hết trong một câu sao? Đang câu cá à? Nhẫn nại gửi tin nhắn lần nữa: Anh ấy nói gì?
Tư Hải Minh: Rất nhiều, có muốn sang nghe một lát không?
Để Anh Thy: Anh không thể gửi sang cho tôi sao?
Tư Hải Minh: Không biết
làm.
“..” Để Anh Thy nghiến răng, trong mắt bốc lên ngọn lửa. Rốt cuộc là không biết làm hay là không muốn làm hả? Có điều anh đúng là biết chiến thuật tâm lý!
Thở dài, xoay người về phòng.
Bọn trẻ ngủ rất yên ổn. Cô cầm quần áo vào nhà tắm thay.
Sau khi thay quần áo xong mới đi sang phía Tư Hải Minh.
Vừa đứng trước cửa, nâng tay lên còn chưa đụng vào cửa, cửa đã mở ra.
Dáng người cao lớn mặc áo sơ mi đen của Tư Hải Minh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, nếu nói không phải anh đứng ngay cạnh cửa thì chẳng ai tin được! Tính được là cô sẽ đến!
“Cho tôi nghe.” Để Anh Thy không có ý định đi vào, đứng ngay ở cửa ra vào nói.
“Vào đi.”
“Không cần, đứng đây nghe cũng được. Gương mặt Để Anh Thy nghiêng sang bên cạnh, nhìn như tùy ý đối phó, thật ra trong lòng đang đề phòng.
“Em yêu, em sợ anh ăn em à?” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp gần như khàn xuống, không mất đi sự nguy hiểm trong anh.
“Còn lâu tôi mới sợ anh! Tôi mà sợ anh thì đã không ra ngoài!” Để Anh Thy không thừa nhận.
“Nếu đã không sợ, tại sao không vào?” Tự Hải Minh giữ chặt cổ tay cô, bá đạo kéo vào.
“Anh…” Để Anh Thy trong tay anh, nhẹ như lông vũ, không tốn nhiều sức lực đã bị kéo vào rồi.
Đi vào, Để Anh Thy giãy giụa thoát khỏi tay anh, sắc mặt khó coi.
Cửa đóng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn về phía cô, giống như động sâu có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ: “Nếu anh muốn làm gì với em, dù có thay quần áo cũng chẳng có tác dụng gì”.
“..” Để Anh Thy thẹn quá thành giận: “Rốt cuộc anh có muốn cho tôi nghe hay không? Nếu để tôi phát hiện anh lừa tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ cô tức giận trong giây lát, đi đến cầm điện thoại di động.
Để Anh Thy thấy anh đi qua phòng, cúi đầu nhìn quần áo trêи người mình.
Tư Hải Minh không hỏi cô đã tắm chưa, mà lập tức vạch trần chuyện có thật là cô đã thay quần áo.