Tư Triều Vũ ra vẻ trêu ngươi rất rõ ràng. Tư Lệnh Sơn đè nén cơn tức chực chờ phun trào. “Không có chuyện gì khác thì đừng có đứng đây làm phiền tôi!”. Dứt lời liền đứng phắt dậy, rời đi.
“Không phải đâu, anh, chuyện công ty rốt cuộc anh định thế nào? Nếu không em giúp anh nhé? Không công luôn? Dù sao mấy đứa trẻ cũng còn nhỏ mà”
Tư Lệnh Sơn lạnh lùng nhìn ông ta:
“Chuyện này thì cậu cứ yên tâm. Trước mắt Chương Vĩ sẽ nhậm chức Giám đốc tập đoàn Vương Tân, cậu ta sẽ toàn quyền xử lý cho đến khi bạn nhỏ đủ lớn để thừa kế” Nói hết lời thì không phản ứng thêm gì nữa với ông ta, đi thẳng.
Tư Triều Vũ sửng sốt, Chương Vĩ? Chẳng phải trước đó hãy còn là một thư ký sao? Sao bây giờ lên luôn chức Giám đốc rồi?
Nói cách khác, bây giờ Chương Vĩ một mình thống trị cả tập đoàn Vương Tân?
Nếu như bây giờ ông ta chạy đến chỗ Chương Vĩmóc nối quan hệ, biết đâu ông ta sẽ được đến tập đoàn Vương Tân làm việc thì sao?
Hy vọng trong Tư Triều Vũ lại bùng cháy, cực kỳ phấn khởi rời khỏi biệt thự mà đi tìm Chương Vĩ.
Chương Vĩ đang bộn bề trong tập đoàn Vương Tân lấy làm kinh ngạc:
“Cô nói ai?” “Ông ấy bảo ông ấy tên Tư Triều Vũ, là chú ruột Tư tiên sinh” Nữ thư ký nói. Chương Vĩ lướt lướt trêи màn hình notepad, nói: “Nhận người thân bậy bạ đấy, đừng để ý tới nữa”
“Dạ.”
Chương Vĩ tất nhiên là biết tỏng Tư Triều Vũ tới đây để làm gì, nên sẽ
không gặp ông ta. Chuyện công ty đúng là bạn thật, nhưng vẫn vào nếp, có đầu có đuôi.
Dù sao thì cấp trêи trực tiếp của anh ấy, người chỉ biết đến mỗi vợ mình mà chẳng màng đến công việc, đã sớm đẩy hết mọi thứ cho anh ấy cáng đáng rồi!
Khoảng thời gian sau khi trở thành giám đốc mới gọi là bận rộn, nói cho cùng chính là phải biết quản lí. Anh Tư dạy anh ta biến vấn đề phức tạp thành đơn giản, sắp xếp các sự việc hỗn loạn thành một kế hoạch, cho nên bắt đầu khá dễ dàng.
Đừng nói bây giờ anh ta có chuyện phải làm, ngay cả khi rảnh rỗi đến phát sợ, anh ta cũng sẽ không đi gặp Tư Triều Vũ. Không cần hỏi cũng biết ông ta tới nơi này có việc gì.
Hơn chín giờ tối, chương Vĩ đi thang máy xuống bãi đậu xe, lên xe, mở cửa, vừa mới đạp ga, một người lao ra trước mặt, chương Vĩ vội thắng xe, cách lớp kính chắn gió, nhìn thấy rõ người bên ngoài, Tư Triều Vũ. . truyện kiếm hiệp hay
Anh thật sự đã đánh giá thấp tính nhẫn nại của Tư Triều Vũ, vẫn luôn cho rằng ông ta là người ngu ngốc, không ngờ lại có thể đợi từ sáng đến tối.
Anh đành bước xuống xe, không xuống ông ta sẽ không đi. Dù bản thân có thể gọi bảo vệ, nhưng thôi vậy, không cần ầm ĩ lớn như thế, dù sao Tư Triều Vũ cũng là người nhà họ Tư.